Trên bầu trời, các đại cường giả vung tay lên, dao động đặc biệt của từng người tỏa ra, tạo nên một vùng lĩnh vực riêng.
Trong lĩnh vực ấy, nguyên lực ngưng tụ thành vương tọa, và họ ngồi trên vương tọa tít trên cao để nhìn xuống chúng học viên ở bên dưới.
Ánh mắt mang vẻ tìm tòi!
Rõ ràng họ ngồi ở kia mà như tít ở trong thần quốc xa xôi của chính mình vậy, họ quan sát thế nhân, mang lại cảm giác không chân thực.
Viện trưởng của học viện tinh không thứ bảy ngồi chính giữa, nhìn mọi người, mỉm cười rồi từ tốn cất tiếng: “Các học viên mới quý mến, thật vui khi các ngươi có thể có mặt tại đây, trở thành một thành viên trong học viện tinh không thứ bảy, cuộc tranh tài bảng Tân Nhân hôm qua thật sự quyết liệt và ngoạn mục, nhất là trận đấu cuối cùng, ngay cả ta cũng hết sức kinh ngạc.”
“Phải công nhận rằng, những thiên tài lần này đã mang đến cho ta niềm vui bất ngờ không nhỏ!”
Nói tới đây, viện trưởng học viện tinh không thứ bảy dừng ánh nhìn trên người Vương Đằng.
Lúc này, mọi người đều đang chăm chú lắng nghe lời viện trưởng nói, nên khi thấy ánh mắt hắn dừng trên người Vương Đằng thì ai cũng nhận ra, gương mặt lộ vẻ hâm mộ.
Trận đấu ngày hôm qua, hiển nhiên Vương Đằng đã được viện trưởng đặc biệt chú ý!
Đối với học viên của học viện tinh không, đây là một niềm vinh dự lớn lao không thể nghi ngờ.
“Các ngươi đều rất ưu tú, thật sự đều rất ưu tú!” Viện trưởng thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói: “Nhưng ta hy vọng rằng sự ưu tú này không chỉ là tạm thời, mà có thể liên tục duy trì.”
“Học viện tinh không thứ bảy chúng ta sản sinh ra rất nhiều cường giả, ta cũng mong rằng, tương lai các ngươi sẽ trở thành một phần trong đó, để ta tự hào về các ngươi, để học viện tinh không thứ bảy tự hào vì các ngươi.”
Mọi người lắng nghe lời viện trưởng nói, biểu cảm của ai cũng trở nên kích động.
Sở dĩ, họ tiến vào học viện tinh không tu luyện chẳng phải chính vì niềm vinh hạnh lớn lao ấy hay sao.
Học viện tinh không sừng sững trong vũ trụ không biết bao nhiêu năm không ngã, chính vì đây là thánh địa tu luyện của võ giả tối cao.
Khi một võ giả có thể trở thành niềm tự hào của học viện tinh không, thì đó là khi võ giả đó lưu danh trong vũ trụ.
“Ông già này có hơi giống bán hàng đa cấp ấy nhỉ!” Vương Đằng nói thầm trong lòng.
Viên Cổn Cổn: “...”
Người ta đường đường là viện trưởng của học viện tinh không mà bị cái tên này nói thành bán hàng đa cấp, thiệt tình.
Đối với viện trưởng của học viện tinh không, Viên Cổn Cổn cũng rất tò mò nên nó luôn chăm chú quan sát.
Vậy nên lời nói thầm của Vương Đằng không giấu được nó, bị nó nghe rõ mồn một.
“Được rồi, ông lão ta đây không dài dòng văn tự nữa, bây giờ... đại lễ thu đồ đệ chính thức bắt đầu!!!”
Viện trưởng học viện tinh không thứ bảy cười lớn, tiếng cười vang khắp quảng trường, trực tiếp tuyên bố bắt đầu đại lễ thu đồ đệ.
Mọi người đồng loạt sốt sắng, nắm chặt tay lại.
Nhưng lúc này, viện trưởng lại vung tay lên, trên quảng trường trống không đột nhiên nổi gió, sau đó hình bóng của một ngọn núi nguy nga chậm rãi hiện ra.
“Đây là...” Vương Đằng ngẩng đầu nhìn, ánh mắt lóe sáng.
Chỉ thấy một ngọn núi nguy nga và vô cùng hùng vĩ hiện lên, bồng bềnh trên đỉnh đầu mọi người, tỏa ra luồng khí thế dạt dào, khiến người người rung động.
Nhưng rất nhanh chóng, hắn bèn nhận ra, dường như bóng hình ấy có cảm giác hư ảo không chân thực.
“Không đúng, ngọn núi này là thật, chẳng qua đan xen ở trong vùng không gian này và một vùng không gian khác mà thôi.” Vương Đằng mở ‘thể Không Gian’ ra và lập tức nhận ra gì đó, trong lòng càng thêm sững sờ.
Tài năng này thật không thể tưởng tượng nổi!
Viện trưởng của học viện tinh không thứ bảy chỉ vung tay lên đã thi triển bản lĩnh không thể tưởng tượng như vậy, thực lực đó tuyệt đối mạnh mẽ không gì sánh bằng.
Vương Đằng cảm thấy mình đến học viện tinh không này quả là sự lựa chọn đúng đắn, nơi đây chính là thánh địa tu luyện cho võ giả.
“Núi này tên là núi Thần Không, dùng để đo lường tinh thần, ý chí, tu vi và thậm chí cả thiên phú của các ngươi, sau khi mọi người tiến vào núi Thần Không, chỉ việc leo núi là được, tất cả cường giả trong học viện chúng ta sẽ căn cứ theo sự thể hiện của ngươi và thành tích trên bảng Tân Nhân để thu nhận đồ đệ.” Viện trưởng từ tốn nói.
Mọi người nhìn ngọn núi sừng sững kia mà kinh ngạc vô cùng.
Vương Đằng cũng thế.
Núi Thần Không!
Núi này có thể đo lường tinh thần, ý chí, tu vi, thiên phú cơ à, thần kỳ vậy!
“Ngọn núi này khó leo lắm đó.” Đồng Ân nói với vẻ mặt phức tạp, dường như đang nhớ lại ký ức không mấy tốt đẹp nào đó.
“Khó thế nào?” Vương Đằng tò mò hỏi.
“Rất khó, siêu khó, ngươi cứ vào thì biết.” Đồng Ân nói.
Thấy nàng nói như vậy thì Vương Đằng càng thêm tò mò, nghe chừng ngọn núi này thú vị lắm đây.
Những người khác hiển nhiên cũng vô cùng tò mò, ai cũng truyền âm bàn luận.
“Trèo lên núi này, ai trèo càng cao, ưu thế càng lớn!”
“Nên hãy dốc hết năng lực của bản thân để leo núi.”
“Người lên đỉnh núi sẽ có phần thưởng bí mật.”
Khóe môi viện trưởng hiện lên nụ cười bí hiểm, nói.
Đám đông khẽ sửng sốt.
Phần thưởng bí mật?!
Leo lên đỉnh núi còn có phần thưởng bí mật, đây là điều tất cả mọi người đều không ngờ tới.
Ngay lập tức, nội tâm mọi người bắt đầu lung lay.
Đối với phần thưởng bí mật mà viện trưởng nhắc đến kia, ai trong họ cũng rất tò mò và vô cùng háo hức, tâm trạng không khỏi sôi sục.
Phần thưởng bí mật được đích thân viện trưởng nhắc đến chắc chắn không phải thứ tầm thường.
Biết đâu lại là bảo vật cực kỳ khan hiếm thì sao.
Nguyên Mục không khỏi nhìn về phía Vương Đằng, ánh mắt lộ ra ý chí hiếu thắng.
Lần trước trong tranh đoạt bảng Tân Nhân đã để Vương Đằng cuỗm được phần thưởng một triệu điểm, giờ leo núi Thần Không này, hắn nhật định phải vượt qua Vương Đằng, leo lên đỉnh núi và nhận được phần thưởng bí mật kia.
Đối với ý chí và thiên phú của bản thân, Nguyên Mục rất tự tin, hắn không tin lần này còn có thể thua Vương Đằng.