Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2724 - Chương 2724. Núi Thần Không! Viện Trưởng Này Có Hơi Xấu Bụng Nha! (2)

Chương 2724. Núi Thần Không! Viện trưởng này có hơi xấu bụng nha! (2)
Chương 2724. Núi Thần Không! Viện trưởng này có hơi xấu bụng nha! (2)

Bên kia, Chúc Long Sơn cũng sáng ngời hai mắt, ánh mắt hung hăng lườm Vương Đằng.

“Mấy tên kia nhìn ta làm gì vậy?” Vương Đằng không khỏi sờ mũi, có chút không nói lên lời.

“Ha ha ha, ai bảo ngươi chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho phần thưởng bí mật kia.” Đồng Ân không khỏi cười nói: “Mà lần nào viện trưởng cũng thế, chưa thấy ai leo được lên đỉnh núi kia để nhận được phần thưởng bí mật cuối cùng.”

“Làm chúng ta cũng không biết rốt cuộc nó là gì.”

Nói rồi nàng lắc đầu với chút tiếc nuối, lại nhìn về phía Vương Đằng và gửi gắm hy vọng: “Nếu ngươi có thể đoạt được phần thưởng bí mật kia và tháo gỡ được bí mật đó, thì ta còn phải cảm ơn ngươi đã thỏa mãn tính tò mò của ta, không, không chỉ mình ta mà còn có rất nhiều rất nhiều người sẽ cảm ơn ngươi.”

“Gì?” Vương Đằng hơi há hốc mồm: “Chưa từng có ai lấy được phần thưởng kia á?”

“Đúng thế, ngươi cho là phần thưởng kia dễ lấy vậy hả!” Đồng Ân có chút hả hê, cười khà khà nói: “Đây là chiêu mà viện trưởng vẫn thường dùng, kích thích tâm lý hiếu thắng và khát vọng đối với bảo vật của đám học viên mới các ngươi, để các ngươi dốc hết sức leo lên núi Thần Không.”

“Kết quả là các ngươi sẽ nhận ra, dù các ngươi có dốc hết sức lực cũng không thể leo tới đỉnh núi Thần Không.”


“Ngọn núi này không biết cao bao nhiêu, ngươi cứ leo thì đỉnh núi vẫn cứ ở ngay trước mắt, nhưng thực tế thì còn khoảng cách rất xa rất xa, đây là chỗ kỳ lạ, đồng thời cũng là chỗ đáng ghét nhất của núi Thần Không.”

Có thể thấy Đồng Ân có niềm oán hận rất sâu sắc đối với núi Thần Không.

“Mẹ kiếp, viện trưởng gì mà lại nham hiểm vậy?” Vương Đằng nhìn ngài viện trưởng đáng kính với khuôn mặt hiền từ ngồi trên cao kia, đột nhiên cảm thấy mình có hơi sai lầm.

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong!

Lão già xấu xa này tệ thật đấy!

“Lời này ta không dám nói, nhưng loại truyền âm này của chúng ta không giấu được cường giả đạt tới cảnh giới như viện trưởng đâu.” Đồng Ân lặng lẽ nói.

“...” Vương Đằng kinh ngạc nhìn Đồng Ân: “Sao ngươi không nói sớm?”

“Ta tưởng ngươi biết, nhưng không ngờ ngươi cứng như vậy.” Đồng Ân cười hì hì nói.

“Móa, bị ngươi hại chết rồi.” Vương Đằng chửi thề, máy móc ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên khuôn mặt của ngài viện trưởng.

Viện trưởng mỉm cười với Vương Đằng.

Nụ cười này làm cả người Vương Đằng tê dại.

Không biết có phải ảo giác hay không mà giờ phút này, nụ cười hiền từ kia nhìn sao cũng đầy cảm giác xấu xa?

Xong rồi, quả nhiên bị nghe thấy rồi!

“Ha ha ha...” Rốt cuộc Đồng Ân không nhịn được cười phá lên, nếu không phải vì hoàn cảnh không cho phép chắc nàng vừa cười vừa vỗ đùi đen đét rồi.

Không nhịn được nữa!

Đồ ngốc này!

Dám nói xấu viện trưởng à, cho ngươi bị hù chết đi.

Vương Đằng nhìn Đồng Ân đầy bất đắc dĩ, nghiến răng nghiến lợi, sau này nhất định phải tìm cơ hội dạy dỗ nàng một trận mới được.

Đừng tưởng là học tỷ mà hắn không dám xử nhé.

Đám Reynolds, Bách Xuyên Lưu, Thái Bối Sa nhìn thấy dáng vẻ bất lực của Vương Đằng mà không khỏi cười thầm.

Những vị thiên tài này đều từng bị Vương Đằng đánh bại trong bảng Tân Nhân, nhìn thấy hắn bực bội thì trong lòng hả hê lắm.

“Đừng nhìn ta như vậy, đây là tự ngươi nói, không liên quan đến ta.” Đồng Ân vội vàng né sang bên mấy bước, chột dạ nói.

“Vậy hở?” Vương Đằng ngoài cười nhưng trong không cười nhìn nàng, nói: “Không liên quan mà ngươi chột dạ cái gì?”

“Vớ vẩn, ta không chột dạ.” Đồng Ân nói.

“Học tỷ yên tâm, chúng ta là bạn bè tốt mà, ta thề không làm gì ngươi đâu.” Vương Đằng nói.

“Ta tin cái đầu ngươi ấy.” Đồng Ân nguýt mắt xem thường.

Vương Đằng không để ý đến Đồng Ân nữa, dù sao chắc chắn hôm nay không có cơ hội trả đũa rồi, chỉ có thể ngậm bồ hòn thôi, hắn nhíu mày hỏi: “Ngươi chắc là chưa có ai từng trèo lên đỉnh núi Thần Không chứ?”

Mấy người Vũ Vân Tiên, Vu Yển cũng nhìn lại đây, họ cũng rất tò mò với câu hỏi này.

“Dù sao theo ta được biết thì chắc chắn là chưa.” Đồng Ân nói: “Không tin ngươi hỏi đám Duy Na mà xem.”

Vương Đằng nhìn về phía mấy người Duy Na, chỉ thấy họ không do dự gật đầu, hiển nhiên như lời Đồng Ân nói, thật sự chưa có ai thành công leo lên đỉnh núi.

“Trước kia cũng không có à?” Vương Đằng không cam lòng hỏi: “Mấy vị Phán quyết thì sao?”

Mấy người Duy An trợn tròn mắt, cái tên này to gan thật, dám so sánh với cả mấy vị Phán quyết kia.

Đám người Vu Yển, Vũ Vân Tiên cũng tròn mắt kinh dị, liếc nhìn Vương Đằng.

Có đôi khi không thể không thừa nhận, ý chí của Vương Đằng cao hơn họ rất nhiều.

Ít nhất là trong giai đoạn hiện tại, họ không dám so sánh với các vị Phán quyết kia.

“Hình như có người trong mấy vị Phán quyết từng lên tới đỉnh, nhưng vị Phán quyết của học viện tinh không thứ bảy chúng ta thì không.” Đồng Ân nói.

“Vậy à!” Vương Đằng vuốt cằm, gật đầu nói: “Quên đi, chỉ cần có người lên tới đỉnh là được, chứng tỏ ngọn núi này không phải không thể chinh phục được.”

Đồng Ân nhìn hắn, thầm nhủ người này thật sự có chút tâm cao khí ngạo, nhất định phải so bì với thiên tài tuyệt đỉnh kia.

Lúc này, nàng cũng khá mong chờ vào phần thể hiện của Vương Đằng, nếu Vương Đằng có thể lên tới đỉnh núi thật thì chẳng phải chứng minh rằng ánh mắt của nàng rất tinh tường đó sao.

Đến lúc nó, nàng có thể khoe khoang với chị của mình rồi.

Dù sao thiên tài có thể leo tới đỉnh của núi Thần Không thì ngay cả chị của nàng cũng phải tiếp đãi cẩn thận.

“Mọi người, thời giờ đã điểm, lập tức tiến vào núi Thần Không!” Tiếng nói của viện trưởng đột nhiên vang lên, truyền khắp quảng trường, làm nội tâm mọi người chấn động.

Khi tiếng nói vừa dứt, tại chân ngọn núi trên đầu mọi người xuất hiện một vết nứt không gian.

Wow!


Bên dưới nhao nhao ồ lên, và khi mọi người bừng tỉnh lại, ánh mắt họ sáng quắc dán chặt vào vết nứt không gian kia.

Sau đó...

Uỳnh!

Uỳnh!

Uỳnh!

...

Từng bóng người ùn ùn bay lên, hóa thành từng vệt sáng lao vào vết nứt không gian dưới chân núi Thần Không kia.

Không lâu sau, hơn một nửa số học viên mới đứng tại quảng trưởng đã chui vào trong khe nứt, xuất hiện ở chân núi Thần Không.

Hết chương 2724.
Bình Luận (0)
Comment