Một chỗ khác, Chúc Long Sơn di chuyển, hóa thành ánh lửa đỏ rực nhảy vào bên trong khe nứt.
Theo sau là Phong Mạch, hóa thành một vệt sáng xanh âm u, theo sát Chúc Long Sơn, tiến vào núi Thần Không.
Nguyên Mục liếc nhìn Vương Đằng, đạp chân rồi bay vút lên trời, không nhanh không chậm, đám người tự động tách ra để người này đi vào núi Thần Không.
Còn đám Thạch Thiên Vân, Thẩm Viên Phong cùng với Văn Ngưng Phù, Gia Đăng và Kỳ Liên Phong là đều sục sôi ý chí chiến đấu tiến vào trong núi Thần Không.
Họ không biết cú sốc mà mình sắp phải đối mặt là gì.
“Đi! Chúng ta cũng đi thôi!” Vương Đằng vung tay lên, dẫn đầu xông lên, hội Tinh Thần phía sau hắn đều đuổi theo.
Thanh thế ấy có thể nói là sáng nhất toàn trường!
Ngay cả những cường giả của học viện cũng không khỏi đánh mắt sang, đầu tiên là liếc nhìn mọi người của hội Tinh Thần, sau đó hứng thú dừng tầm nhìn trên người Vương Đằng.
Viện trưởng học viện tinh không thứ bảy lắc đầu cười như thấy khá thích thú.
Chẳng mấy chốc người của hội Tinh Thần đã tiến vào trong núi Thần Không.
Vương Đằng vừa cảm thấy cảnh tượng trước mắt hơi biến đổi, dưới chân đã đạp nên đất bằng, hiển nhiên đứng dưới chân núi Thần Không.
Ngẩng đầu nhìn lên, núi Thần Không nguy nga hùng vĩ khiến tâm trí hắn choáng ngợp, khí thế tang thương cổ kính phả đến.
Đồng thời còn có một hơi thở cực kỳ đặc biệt tràn ngập toàn bộ ngọn núi, mặc dù bản thân ở chân núi cũng khiến Vương Đằng cảm thấy cơ thể không khỏi chùng xuống.
Bất kể là tinh thần lực, nguyên lực hay thậm chí thiên phú trong cơ thể, tất cả đều trở nên ngưng trệ, giống như muốn sử dụng bản lĩnh nào đó đều trở nên cực kỳ khó khăn.
Mấy người Nguyệt Kỳ Xảo, Vũ Vân Tiên, Borret đứng xung quanh lúc này cũng có chung cảm nhận, sắc mặt đều nghiêm nghị vô cùng, quan sát tình hình bốn phía.
“Từng người lên núi đi.” Vương Đằng hít sâu một hơi trong lòng, cười nhẹ nói.
“Được, Vương Đằng, ta sẽ chống mắt lên xem lần này ngươi có thể vượt qua chúng ta hay không.” Ánh mắt Vu Yển lóe lên, trầm giọng nói.
“Nếu vượt qua thì sao?” Vương Đằng hỏi ngược lại.
“Nếu vượt qua thì ta hoàn toàn nể phục ngươi, sau này cũng cam tâm tình nguyện gia nhập hội Tinh Thần, không mảy may bất mãn.” Vu Yển nói.
“Được, một lời đã định.” Vương Đằng cười khẽ, khoát tay, sải bước về phía đỉnh núi: “Đi thôi!”
Rất nhiều thiên tài Vu Yển, Vũ Vân Tiên, Lục Thiên, Reynolds, thậm chí Nguyệt Kỳ Xảo đều nhìn theo bóng lưng hắn, họ hít thật sâu, bước chân di chuyển, cùng đi theo.
Núi Thần Không!
Chân chính bước lên ngọn núi này mới nhận ra việc trèo lên nó khó khăn vất vả nhường nào.
Ngọn núi chót vót, rất nhiều nơi gần như là vách đá dựng đứng.
Vốn dĩ loại địa hình này chẳng là gì cả với võ giả, nhưng trên ngọn núi này lại có vùng từ trường không cách nào hình dung nổi, nó hạn chế tinh thần, nguyên lực và thiên phú của võ giả, làm họ khó khăn trong mỗi bước đi.
Thậm chí, khi chính thức đặt chân lên núi, mọi người lại cảm giác được một luồng khí thế dào dạt, cuồn cuộn và mênh mông, đè ép họ không thở nổi.
Một ngọn núi lại tỏa hơi thở như biển rộng hay thậm chí như tinh không, thật khó mà tin được.
Rất nhiều võ giả thiên tài vốn mang đầy sự tự tin, nhưng sau khi tiến vào núi Thần Không thì biểu cảm đều thay đổi cả.
Họ leo lên núi Thần Không mà giống như vác theo trên mình vô số xiềng xích, vận dụng nguyên lực cực kỳ khó khăn, vận dụng tinh thần lực cũng vô cùng tắc nghẽn.
Ngay cả thiên phú cũng như bị khóa lại, lúc bình thường tùy ý sử dụng thì giờ đây dù có gồng hết sức cũng chỉ có thể thi triển được một tia thiên phú lực.
Nguyên Mục đi tít ở phía trước, dường như chỉ có như thế mới chứng minh được thiên phú của hắn.
Hắn không muốn tụt lại phía sau bất cứ kẻ nào, nhất là Vương Đằng, nên ngay từ đầu đã thi triển Tinh Thần Thánh thể.
Phía sau là Chúc Long Sơn, theo lực lượng thân thể thì rõ ràng tộc Chúc Long có được ưu thế mạnh mẽ.
Tiếp theo là Phong Mạch, tốc độ của hắn không chậm, võ giả tam hệ có khả năng vận dụng nguyên lực nhiều hơn những người khác.
Ngoài ra còn rất nhiều rất nhiều võ giả thiên tài rải rác ở khắp nơi trên núi Thần Không, họ đều đang liều mình leo lên đỉnh núi.
Vương Đằng leo một mình, không đi cùng ai để tránh bị ảnh hưởng.
Từ lúc tiến vào núi Thần Không đã trôi qua gần nửa tiếng, Vương Đằng nhìn thoáng xuống bên dưới, đã không thấy chân núi đâu.
Vùng không gian này thật sự rất kỳ lạ, giống như toàn bộ không gian chỉ có duy một ngọn núi này, đỉnh đầu là không trung trắng xóa, ngoài ra chẳng thấy bất cứ thứ gì cả.
“Vương Đằng, ngọn núi này kỳ quái thật đấy, ta không thể nhìn thấu nội tình của nó.” Tiếng của Viên Cổn Cổn vang lên trong đầu Vương Đằng.
Vương Đằng khẽ thở ra một hơi, sắc mặt có hơi nghiêm trọng, chuẩn bị mở ‘đôi mắt Chân Thị’ ra để quan sát ngọn núi Thần Không này.
Hắn rất muốn biết thứ gì đã khiến cơ thể họ như bị xiềng xích nặng nề như vậy.
Đến nỗi thể chất và thiên phú của hắn mà cũng bị áp chế gắt gao.
Song chỉ vừa mới khởi động ‘đôi mắt Chân Thị’ là hắn cảm giác được ngay sự trở ngại, năng lực thị giác dường như bị phong ấn vậy.
Vương Đằng có chút không nói lên lời, ngọn núi Thần Không này ác thật đấy, đến cả năng lực thị giác cũng không tha.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ đành liều mình vận chuyển tinh thần lực, cuối cùng mất sức chín trâu hai hổ mới mở được ‘đôi mắt Chân Thị’ ra.
Ngay sau đó, trong mắt hắn lập tức hiện ra hào quang vàng chói, đồng tử trở nên thăm thẳm, nhìn về phía núi Thần Không.
Từng dòng phù văn vô cùng huyền ảo chiếu vào đôi mắt hắn, chi chít, lấp lánh nhiều màu sắc khác nhau.
Vương Đằng không khỏi hít một hơi lạnh, nội tâm kinh hoàng.
Cả ngọn núi Thần Không này tràn đầy phù văn, được khắc ở bên trong thân núi, tỏa ra sức mạnh kỳ lạ, khiến cả ngọn núi Thần Không nằm gọn trong vùng từ trường đặc biệt mà phù văn này tạo nên.
Đây là lần đầu tiên Vương Đằng được thấy lượng phù văn dày đặc như thế, cho dù bên trong một số ít trận pháp cao cấp cũng không có lượng phù văn lớn như vậy.