Mấy người Thẩm Viêm Phong, Thạch Thiên Vân cũng âm thầm cười khẩy, ngay cả họ mà Vương Đằng còn không đuổi kịp thì thiên phú cũng chẳng cao siêu là bao.
Lúc trước có thể đánh bại bọn họ chẳng qua là ỷ vào phương pháp phân thân kia mà thôi, chắc chắn là tên kia chó ngáp phải ruồi vớ được một số công pháp hùng mạnh, chứ thiên phú chưa chắc đã mạnh bằng bọn họ.
Nghĩ vậy, họ lại cảm thấy nội tâm mình nhen nhóm lên hy vọng.
Điều gì quan trọng nhất với võ giả, đương nhiên là thiên phú!
Nếu núi Thần Không có thể đo lường ra thiên phú của võ giả, vậy chắc chắn không giả được.
Giờ Vương Đằng đang ở phía sau họ, chứng tỏ thiên phú của Vương Đằng còn không bằng bọn họ.
Hai người này cũng bị dần thê thảm, vất vả lắm mới bắt được một cơ hội nên nội tâm bắt đầu miên man bất định.
Thật ra không phải vì họ ngây thơ, mà chẳng qua họ muốn níu lấy một tia hy vọng mà thôi.
Ngay cả đám Văn Ngưng Phù, Gia Đăng và Kỳ Liên Phong còn không khỏi hoài nghi thiên phú của Vương Đằng có phải không tốt thật không, bằng không vì sao lại tụt lại xa như vậy, ngay cả họ mà cũng không đuổi kịp.
...
Nhưng may mà loại hành vi khác người này chỉ được Vương Đằng thực hiện một lần, sau đó bắt đầu thành thật leo lên.
Niệm lực tinh thần của hắn vẫn không ngừng khiêu khích phù văn viễn cổ bên trong núi Thần Không, làm nó rơi ra bong bóng thuộc tính và nhặt hết chúng.
Phạm vi tổng thể của núi Thần Không rất lớn, một khi Vương Đằng muốn nhặt toàn bộ phù văn ở mỗi độ cao, đương nhiên sẽ phải mất không ít thời gian, thế nên tốc độ của hắn có chậm đi một chút, chỉ có thể từ từ đuổi theo các võ giả phía trên.
Nhưng hắn không sốt ruột chút nào, từ tốn leo lên, từ tốn nhặt bong bóng thuộc tính.
Thuộc tính phù văn viễn cổ của hắn cũng tăng tiến dần dần.
Vương Đằng có thể cảm nhận rõ rệt trình độ nắm giữ phù văn viễn cổ của hắn đang nhanh chóng tăng lên.
Đồng thời, bong bóng thuộc tính tinh thần ngẫu nhiên xuất hiện giúp bổ sung vào lượng tiêu hao của hắn, giúp hắn kéo dài thời gian.
Đàn ông mà, nhất định phải dẻo dai!
‘Phù văn viễn cổ x80’
‘Hỏa văn viễn cổ x105’
‘Tinh thần cấp Vũ Trụ x250’
‘Phù văn viễn cổ x110’
‘Phù văn viễn cổ x70’
‘Thủy văn viễn cổ x150’
...
“Ái chà!” Vương Đằng chợt ồ lên một tiếng, trong mắt lóe lên tinh quang: “Có cả Hỏa văn viễn cổ và Thủy văn viễn cổ cơ à!”
Đây là lần đầu tiên hắn nhặt được hai loại phù văn viễn cổ loại đặc biệt, trước đó hắn nắm giữ được ba loại phù văn viễn cổ là Lôi văn viễn cổ, Băng văn viễn cổ và Độc văn viễn cổ, giờ lại có thêm hai loại nữa.
Vương Đằng càng trở nên phấn khởi, vừa leo vừa nhặt bong bóng thuộc tính.
Đối với người khác thì đó là một công việc rất khổ cực, nhưng với Vương Đằng thì đó là chuyện rất thích thú.
Còn chưa leo lên tới đỉnh núi mà hắn đã đạt được cả tá lợi ích rồi, người khác có ư?
Họ làm gì có!
Đây là lợi ích chỉ thuộc về mình Vương Đằng.
Thời gian trôi qua, hằng tinh bên ngoài luân phiên ba vòng rồi mà trên không trung của ngọn núi Thần Không vẫn trắng xóa.
Ba ngày lặng lẽ trôi qua.
Người leo núi cứ lầm lũi trèo lên nhưng chưa ai tới đỉnh núi cả.
Ngược lại, có người đã không thể tiến lên nữa, họ đã tới cực hạn rồi, lần lượt bị loại bỏ.
Đương nhiên, phần thể hiện của bọn họ đều được các vị cường giả bên ngoài nhìn thấy, phỏng chừng sẽ có người nhận họ làm đồ đệ.
Còn không, học viên đó chỉ có thể tự lực cánh sinh, tương lai không ngừng cần mẫn làm nhiệm vụ kiếm điểm trong học viện tinh không để đáp ứng nhu cầu tập luyện.
Mấy người Nguyên Mục, Chúc Long Sơn vẫn đang leo lên, song sắc mặt của họ đã dần thay đổi.
Quá trình leo lên vô cùng buồn tẻ, đó là điều không thể nghi ngờ, hơn thế nguyên lực trong cơ thể tiêu hao rất nhanh mà không cách nào bổ sung lại, cứ thế thì họ chỉ có thể dựa vào lực lượng thân thể và ý chí của bản thân để leo lên.
Đối với võ giả thường xuyên sử dụng nguyên lực, thì việc đột nhiên không thể vận dụng nguyên lực quả là một loại tra tấn.
Vương Đằng vẫn kề cà ở phía sau, nhưng cũng dần dần đuổi kịp.
Đến ngày thứ tư, Vương Đằng bắt gặp Văn Ngưng Phù, đối phương vừa thấy hắn thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Chết tiệt, cái tên này vẫn còn đây!
“Ố, đây chẳng phải là gì gì đó đấy sao?” Vương Đằng lên tiếng chào hỏi, nhưng không nhớ nổi tên đối phương nên chỉ đành nói: “Là bại tướng dưới tay Nguyệt Kỳ Xảo đúng không?”
“...” Văn Ngưng Phù suýt thì hộc máu.
Bại tướng dưới tay Nguyệt Kỳ Xảo cái beep!
Nàng có tên được không.
“Sao ngươi ở dưới lâu vậy?” Văn Ngưng Phù hít sâu một hơi, không khỏi hỏi điều là mình tò mò.
“Ta để các ngươi lên trước, như thế chí ít các ngươi cũng vui vẻ được một thời gian, nếu ta dẫn đầu ngay từ đầu thì các ngươi sẽ bị áp lực lắm.” Vương Đằng ra vẻ ta đây nghĩ cho các ngươi đấy chứ, nói: “Ta đúng là người biết cảm thông.”
“???” Văn Ngưng Phù.
“Ta đi trước đây, bái bai!” Vương Đằng không quan tâm tới nàng nữa mà lướt đi qua.
Văn Ngưng Phù nhìn gương mặt điềm nhiên của Vương Đằng kia mà đột nhiên sững sờ, nội tâm kinh ngạc, không hiểu sao lại thấy mình có hơi đần.
Nàng lại đi nghi ngờ thiên phú của người này không tốt?
Ha ha, phỏng chừng những người phía trước cũng sẽ có tâm trạng như nàng lúc này cho xem!
Văn Ngưng Phù đột nhiên có chút hả hê.
Nửa ngày sau, Vương Đằng vượt qua Kỳ Liên Phong, hắn từ tốn bò lên dưới ánh mắt như gặp phải ma của đối phương.
Lại nửa ngày tiếp, Vương Đằng thấy được Thạch Thiên Vân và Thẩm Viêm Phong, hắn có hơi bất ngờ khi thấy hai người này ở đâu, xem ra thiên phú không tồi.
“Trùng hợp quá nè!”
Vương Đằng lên tiếng chào hỏi.
Thạch Thiên Vân và Thẩm Viên Phong nhìn gương mặt quen thuộc kia thì suýt nữa trượt cả tay, ngã từ trên núi xuống.
Leo lâu như vậy rồi khiến thể lực của họ tiêu hao gần hết, đã sắp đến giới hạn của bản thân.
Kết quả là Vương Đằng đột nhiên thò ra mặt, cảm giác kinh hãi này không khác gì nửa đêm dậy đi vệ sinh thì gặp ngay phải ma nữ xấu kinh tởm.