“Người quen cũ gặp nhau đừng xúc động thế chứ?” Vương Đằng nói với vẻ mặt kỳ lạ.
Trong khi nội tâm hai người đang phát điên, người quen cũ cái đếch gì!
Tại sao tên này lại đuổi kịp? Chẳng phải hắn tụt hậu ở rất xa hay sao?
Đã bảo thiên phú không ra gì cơ mà!
Họ nhìn dáng vẻ Vương Đằng gần như không tốn sức gì cả, hệt như lúc mới tiến vào núi Thần Không.
Trong chốc lát, cả hai đều thừ ra.
Nội dung vở kịch không phát triển như vậy!
Giữa họ và Vương Đằng như có một con hào vắt ngang qua, hơn nữa con hào này còn đang từ từ mở rộng.
Hai người hoàn toàn buông bỏ, không còn mảy may suy nghĩ so sánh gì trong đầu nữa, tâm tính buông xuôi, không chống đỡ tiếp nữa.
Bên ngoài có không ít cường giả cấp Bất Hủ lắc đầu, vốn dĩ có mấy vị cấp Bất Hủ đánh giá khá cao về họ, nhưng giờ xem ra, tâm tính của hai học viên này có vẻ vẫn cần quan sát thêm.
Vương Đằng cũng liếc nhìn hai người rồi lắc đầu, hai người này có hơi ngốc nghếch, hắn không để ý nữa, tiếp tục leo về phía đỉnh núi.
Hai tiếng sau, hắn bắt gặp đám Nguyệt Kỳ Xảo.
“Cuối cùng ngươi cũng lên.” Nguyệt Kỳ Xảo thở phào nhẹ nhõm.
“Các ngươi lo sợ ta không lên được hả?” Vương Đằng không khỏi cười nói.
Bấy giờ hắn mới kịp nhận ra, vì sao mấy người Văn Ngưng Phù, Thạch Thiên Vân lại có biểu cảm đó khi nhìn thấy hắn.
Thì ra đều cho rằng hắn không được!
Vương Đằng không khỏi dở khóc dở cười, những người này nghĩ gì vậy, thiên phú của hắn thấp cỡ nào thì không đến nỗi không bằng họ chứ.
“Ai biết được có phải ngươi gặp chuyện bất trắc gì hay không?” Nguyệt Kỳ Xảo cả giận nói.
“Ta thì có chuyện gì được chứ, được rồi, đi trước đây.” Vương Đằng lướt qua đám Nguyệt Kỳ Xảo và Vi Đức, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của họ.
Nguyệt Kỳ Xảo trợn mắt kinh ngạc, mấy ngày liền rồi mà vì sao cảm thấy dáng vẻ của người này vẫn nhẹ nhàng như vậy?
“Quả nhiên là ta suy nghĩ nhiều!” Nàng cười khổ, tiếp tục miệt mài leo lên trên, nhưng nàng cũng sắp không cố nổi nữa rồi, giờ phút này đây hoàn toàn dựa vào một chút ý chí kiên trì, mong sẽ không bị họ bỏ lại phía sau quá xa.
Ở bên ngoài, rất nhiều cường giả cấp Bất Hủ trông thấy cảnh tượng ấy thì không khỏi sáng mắt lên.
“Bắt kịp rồi!”
“Ta đã bảo thằng bé này không đơn giản mà, nom dáng vẻ của nó còn nhẹ nhàng lắm.”
“Nhưng vì sao hắn cứ đi một đoạn lại dừng vậy?”
...
Viện trưởng và hai vị cường giả cấp Chân Thần cũng biểu lộ vẻ trầm ngâm tư lự, trong lòng đột nhiên chấn động, đừng bảo là đứa trẻ này phân tích thành công thật rồi đấy nhé?
Khi ngày thứ mười đến, võ giả thiên tài của núi Thần Không đã không còn bao nhiêu.
Càng ngày càng nhiều người tới cực hạn, cuối cùng rời khỏi núi Thần Không.
Ở trong núi Thần Không, tinh thần, nguyên lực của bọn họ đều không cách nào khôi phục, cho dù là thiên phú và ý chí cũng sẽ tới cực hạn, không thể chống đỡ tiếp nữa.
Tuy nói ý chí của con người là vô hạn, nhưng cũng không phải mỗi người ở bất kì thời điểm nào đều có thể bộc phát ra ý chí đủ mạnh.
Cuối cùng người còn lại trong núi Thần Không, chỉ có vài võ giả thiên tài top mười.
Ngay cả đám người Nguyệt Kỳ Xảo cũng không thể trèo lên nữa, chỉ có thể bỏ cuộc.
Mà đám người Vũ Vân Tiên vẫn như cũ vượt lên Vương Đằng, bọn họ leo lên phía trước, không chú ý Vương Đằng nữa.
Bởi vì giờ này khắc này không ai lại có tâm tư đi để ý tới vật bên ngoài!
Trong mắt bọn họ chỉ có đỉnh núi!
Trong lòng cũng chỉ có suy nghĩ trèo lên đỉnh cao tột cùng kia!
Tới giờ phút này, nguyên lực nên tiêu hao cũng đều tiêu hao hết, lực lượng thân xác nên tiêu hao, cũng sắp tới cực hạn.
Cho dù là thiên phú cao cũng khó có thể tiếp tục nữa!
Bởi vậy ngược lại biến thành một cuộc so tài ý chí.
Nhưng bọn họ không biết là, hiện tại chỗ bọn họ đứng, chẳng qua là vị trí khoảng ba phần năm của núi Thần Không, lên trên nữa còn cách một đoạn không ít.
“Núi Thần Không này đúng là cao!” Viên Cổn Cổn nói trong đầu Vương Đằng.
“Lời này của ngươi không phải vô nghĩa sao.” Vương Đằng cạn lời nói.
Không cao, đến mức bọn họ trèo lên mười ngày rồi còn chưa đến đỉnh?
Học viện cũng đủ ác, trực tiếp chỉnh bọn họ một ngọn núi lớn kinh khủng như vậy, kêu bọn họ trèo lên.
Cho dù với nguyên lực tinh thần của hắn, cùng với thiên phú và ý chí, cũng cảm thấy áp lực cực lớn.
Nếu không phải bật hack, hắn chắc chắn không thoải mái như hiện tại.
Lúc này, hai tay hắn chống trên vách núi, thân thể nhảy lên trên, giống như con khỉ, trực tiếp vượt qua một độ cao không nhỏ.
Đồng thời tinh thần lực của hắn cũng thẩm thấu vào trong vách núi, đùa giỡn với phù văn viễn cổ bên trong, sau đó nhặt bong bóng thuộc tính rơi xuống.
‘Phù văn viễn cổ x50’
‘Mộc văn viễn cổ x100’
‘Tinh thần cấp Vũ Trụ x120’
‘Thổ văn viễn cổ x150’
‘Phù văn viễn cổ x130’
.......
Một đám bong bóng thuộc tính dung nhập trong đầu Vương Đằng, hóa thành cảm ngộ, giao hòa với trí nhớ của hắn.
Những cảm ngộ cơ bản đều hóa thành từng phù văn kỳ dị mà huyền ảo, lấp lóe ở chỗ sâu trong trí nhớ của hắn, trong đó cũng có hai loại phù văn cực kỳ đặc biệt, một loại tản ra ánh sáng màu xanh ngọc, tràn ngập sinh cơ, một loại khác cũng tản ra ánh sáng màu vàng đất, giống như một vùng đất rộng lớn dày nặng.
Vương Đằng đã không có bất kì kinh ngạc nào, trèo đến độ cao như vậy, trong phù văn viễn cổ hắn nhặt được sớm đã xuất hiện loại phù văn viễn cổ đặc biệt này rất nhiều lần.
Hiện giờ, hắn nắm giữ phù văn viễn cổ đặc biệt, đã thu thập tất cả phù văn viễn cổ ngũ hành, cộng thêm Lôi văn, Băng văn, Độc văn, đã đạt tới hơn tám loại.
Mà suy đoán của Vương Đằng cũng lấy được chứng thực cơ bản, ngọn núi Thần Không này có thể áp chế võ giả tất cả thuộc tính.
Bởi vì phù văn trên này đều có đối ứng, không có khiếm khuyết.
Không đúng, có thể còn thiếu một loại, phù văn Hắc Ám?
Đáng tiếc Vương Đằng cũng không dám vận dụng lực Hắc Ám, nếu không ước chừng sẽ bị những cường giả học viện đó bắt lại nghiên cứu tại chỗ.