Lực Hắc Ám của hắn có thể thuần túy hơn Vũ Vân Tiên nhiều, hai bên hoàn toàn không thể so sánh.
Vũ Vân Tiên nhiều lắm chỉ bị mê hoặc, còn có đường cứu lại, loại tình huống này của hắn, e là trong mắt người bên ngoài, chính là loại không cứu lại được, có thể trực tiếp phán tử hình.
Đương nhiên, đây đều là suy đoán của bản thân Vương Đằng.
Nhưng cho dù có một phần mười nghìn khả năng, hắn cũng sẽ không đi mạo hiểm, hắn còn chưa sống đủ đâu.
“Viên Cổn Cổn, ngươi nói xem nếu ta nắm giữ tất cả phù văn viễn cổ, sẽ như thế nào?” Vương Đằng vừa tiếp tục trèo lên, vừa hỏi Viên Cổn Cổn
.
“Nắm giữ toàn bộ?” Viên Cổn Cổn sửng sốt một chút, có chút muốn cười.
Người trẻ tuổi, sợ ngươi suy nghĩ nhiều rồi!
Toàn bộ phù văn viễn cổ, đừng nói là phù văn sư cấp Tông sư, cho dù là phù văn sư cấp Thánh cũng không nhất định có thể nắm giữ đủ toàn bộ, Vương Đằng đúng là dám nói.
Nhưng nó cũng không dám chọc vào Vương Đằng.
Trèo lên núi Thần Không này vốn đã khiến cho người ta sốt ruột, lỡ như một lát để Vương Đằng lấy nó trút giận thì làm sao?
“Ngươi cảm thấy ta không có khả năng?” Vương Đằng nhàn nhạt cười, hỏi.
“Ặc....... Có hơi khó!” Viên Cổn Cổn chần chờ một chút, khá uyển chuyển nói.
“Việc khác không nói, cứ nói nếu ta thật sự nắm giữ toàn bộ sẽ như thế nào?” Vương Đằng cũng không để ý, tiếp tục hỏi.
“Ta không biết, chưa từng thấy nhân vật có thể toàn bộ nắm giữ phù văn viễn cổ, nghe nói rất lâu trước kia, có rất nhiều Thánh giả đạo phù văn, nhưng cho dù là bọn họ, cũng không dám nói bản thân nắm giữ tất cả phù văn viễn cổ. Phải biết rằng thời đại kia, phù văn viễn cổ còn chưa hoàn toàn biến mất, vẫn là tri thức lưu truyền rộng rãi ở giới phù văn.” Viên Cổn Cổn nghiêm túc nói.
Vương Đằng như có suy nghĩ gật đầu, tinh thần lực đột nhiên cảm giác được cái gì, khiến hắn không khỏi kinh ngạc.
Trong núi, một quả cầu hoàn toàn cấu thành từ phù văn đang lơ lửng, tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt.
“Đây là thứ gì?” Vương Đằng kinh ngạc nói.
“Thứ gì cái gì?” Viên Cổn Cổn cho rằng Vương Đằng đang nói chuyện với nó, không khỏi buồn bực hỏi.
“Không có gì, phát hiện một vài thứ thú vị.” Vương Đằng cười, không hề để ý tới Viên Cổn Cổn nữa, ánh mắt hướng tới quả cầu phù văn trong núi.
Qua cầu phù văn này nằm ở vị trí trung tâm của ngọn núi, cách tinh thần lực của Vương Đằng còn một khoảng không nhỏ.
Mà trong núi di chuyển tinh thần lực cũng không phải một chuyện đơn giản, tinh thần lực ở trong đó giống như lún sâu trong vũng bùn, rất khó di chuyển mảy may.
Vương Đằng chỉ có thể dừng lại, chậm rãi di chuyển tinh thần lực, tiến gần về phía quả cầu phù văn kia.
Quả cầu phù văn này giống như một mỹ nữ tuyệt thế nằm lõa thể ở đó, nhưng không cách nào tới gần, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể chơi đùa, khiến cho lòng người ta ngứa ngáy.
Vương Đằng có cảm giác, quả cầu phù văn này tuyệt đối không đơn giản.
Rất có thể chính là trung tâm của phù văn núi Thần Không.
Bằng không vì sao trước đó không xuất hiện, ngược lại ở vị trí gần trung tâm này xuất hiện một quả cầu phù văn.
.......
“Ồ!” Viện trưởng khẽ ồ một tiếng, trong mắt hiện lên một ánh sáng kinh ngạc.
Một bên cách đó không xa, ánh mắt của tôn giả Rias cũng hơi trợn to, ánh mắt dừng trên người Vương Đằng.
“Làm sao vậy?” Tồn tại Chân Thần trên vương tọa hỏa diễm nghi hoặc nói.
“Tên nhóc đó dừng lại ở chỗ trung tâm núi Thần Không.” Viện trưởng nói.
“Trung tâm núi Thần Không!” Trong mắt hai vị cấp Chân Thần hiện lên một luồng tinh quang, thoáng cái nổi lên một tia hưng thú.
“Sao Vương Đằng lại dừng lại?” Trong đám người phía dưới, gương mặt đám người Đồng Ân lần thứ hai lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bọn họ vốn tưởng rằng Vương Đằng muốn đuổi theo, ai ngờ đến thời khắc mấu chốt, hắn lại dừng lại.
Ockham không khỏi nhíu mày, đối với hành vi của Vương Đằng, hắn không hiểu lắm, trông có vẻ cũng không phải tới cực hạn, ngược lại như đang quan sát thứ gì.
Thằng nhóc này sắp gây rắc rối gì?
Rất nhiều người vây xem cũng đều lộ ra vẻ kinh ngạc, Vương Đằng vốn là trọng điểm chú ý của mọi người, huống chi hiện tại người trên núi Thần Không cũng không còn nhiều lắm, mọi người tự nhiên đều đang nhìn bọn họ, rất khó không chú ý đến tình huống của Vương Đằng.
Khi tất cả mọi người đang liều chút sức lực cuối cùng trèo lên đỉnh cao nhất, Vương Đằng lại đột nhiên dừng lại, làm sao người ta có thể không kinh ngạc.
Trên núi Thần Không, thời gian trôi qua, Vương Đằng tiêu phí thời gian nửa ngày, mới vất vả đem tinh thần lực thăm dò đến vị trí của quả cầu phù văn.
Khoảng cách càng gần, Vương Đằng mới phát hiện, quả cầu phù văn này lại lớn cực kỳ, cũng không nhỏ bé giống như trước đó nhìn thấy.
Hắn hít một hơi thật sâu, không do dự nữa, trực tiếp dùng tinh thần lực đâm vào quả cầu phù văn trước mắt.
Ầm!
Một trận nổ vang truyền đến, lần này so với trước kia đụng vào phù văn, phản ứng đều rất kịch liệt.
Tinh thần lực của Vương Đằng nháy mắt bị văng ra, tinh thần lực trong đầu cũng theo đó chấn động, khiến cho sắc mặt hắn thoáng chốc hơi tái nhợt.
“Đm!”
Hắn không khỏi chửi tục một câu, muốn che đầu, nhưng hai tay đều bấm trên trên vách đá, căn bản không thể buông ra.
Quá khó chịu!
Vừa nãy chấn động một lát, trực tiếp tác dụng lên thể tinh thần của hắn, suýt chút nữa chấn đến linh hồn hắn lìa khỏi xác.
Không ngờ cơ chế bảo vệ của quả cầu phù văn này lại mạnh như vậy!
Vương Đằng lập tức điều động tinh thần lực lưu chuyển vài vòng, khiến cho đau đớn trong đầu dịu lại, sau đó mới nhìn về phía quả cầu phù văn.
Mười mấy bong bóng thuộc tính đang lơ lửng đó!
“May mắn! May mắn!” Vương Đằng khá may mắn, ít nhất không chịu đòn tấn công đó vô ích.
Hắn khống chế tinh thần lực rất cẩn thận, lặng lẽ vươn “Cánh tay tội ác” về phía mười mấy bong bóng thuộc tính!
‘Phù văn viễn cổ x600’
‘Phù văn viễn cổ x500’
‘Núi Thần Không x300’
‘Tinh thần cấp Vũ Trụ x700’
‘Phù văn viễn cổ x450’
‘Núi Thần Không x200’
.......