Ngọn núi trước mắt này rõ ràng không phải núi Thần Không, nhưng lại cho hắn cảm giác khá tương tự, dường như đều tồn tại lực giam cầm nào đó, không thể phi hành, cũng không thể rời khỏi phạm vi ngọn núi này.
Nhưng khác nhau, chính là khác nhau.
Hai ngọn căn bản không phải cùng một ngọn núi.
“Vãi nồi!”
Vương Đằng đưa tay gác lên trán, nhìn đỉnh núi cạn lời nói: “Đây là làm gì? Sẽ không phải lại kêu ta trèo lên một lần chứ?”
Vừa mới trèo hết núi Thần Không, còn chưa kịp vui vẻ, đã phải trèo lên, đây là chơi hắn à.
“Không đúng!”
Vương Đằng đột nhiên nhíu mày, nhìn thân thể của mình, sắc mặt nghiêm trọng.
“Đây không phải chân thân của ta, chỉ là một thể tinh thần.”
Lại có người lặng yên không một tiếng động đưa thể tinh thần của hắn đến nơi này, mà thân xác của hắn lại còn không biết ở đâu?
Với sự trấn định bình thường của Vương Đằng, lúc này hắn cũng hơi luống cuống!
Không hiểu ra sao lại bị người ta đưa tới chỗ này, còn là tinh thần rời thể, tùy tiện đổi thành là ai, đều không chấp nhận được.
Hắn hít sâu vài hơi, làm cho mình duy trì trấn tĩnh, sau đó ánh mắt nhìn quét bốn phía.
Tình huống của nơi này vô cùng tương tự trước đó, đều chỉ có một ngọn núi, nhưng bốn phía lại là một mảnh hư không.
Ngọn núi này giống như trôi nổi trong vũ trụ sâu thẳm.
Tình hình này, khiến cho Vương Đằng nghĩ tới một câu.
Ngoài núi này còn có núi khác, ngoài vùng trời này còn có vùng trời khác!
Ngọn núi trước mắt này, không phải là ngoài núi này còn có núi khác sao? Vùng trời trước mắt này, không phải là ngoài vùng trời này còn có vùng trời khác sao?
Cho nên?
Hắn còn phải tiếp tục leo núi?
Vương Đằng cảm giác hơi đau trứng, leo núi Thần Không cũng đã đủ mệt rồi, suýt chút nữa mất cả mạng nhỏ của hắn, hiện tại lại phải leo một ngọn núi, hắn không làm nổi.
Hơn nữa leo ngọn núi này, chỉ e rất nguy hiểm.
Hắn đi đến chỗ bên cạnh, nhìn xuống phía dưới, tảng đá lăn xuống, nghe được chút âm thanh, phía dưới dường như là vực sâu không đáy.
Nếu trong quá trình leo núi lại ngã xuống, có lẽ hẳn sẽ chết không thể nghi ngờ.
Huống chi ngọn núi này còn không biết là xảy ra chuyện gì?
Có lẽ không có chút liên quan nào với bài kiểm tra thiên phú của học viện, há chẳng phải hắn leo vô ích sao.
Cho nên Vương Đằng dứt khoát trực tiếp khoanh chân ngồi ở chân núi, nhắm mắt dưỡng thần, dù sao mình không đi.
Có thể đưa thể tinh thần của hắn lặng yên không một tiếng động dời qua đây, nếu thực sự có chuyện gì, hắn phỏng chừng cũng không phản kháng được.
Vả lại bên ngoài núi Thần Không còn có viện trưởng học viện Tinh Không thứ bảy, và một đám cường giả tọa trấn, nhìn thấy hắn vô duyên vô cớ biến mất, chắc chắn sẽ có hành động.
Hắn chỉ cần chờ là được.
Dưới chân núi, bởi vì sự xuất hiện của Vương Đằng, nơi này có thêm một tia sinh khí.
Nhưng Vương Đằng lại ngồi ở đó giống như một tảng đá, khiến cho nơi này lần thứ hai trở về một mảnh tĩnh mịch.
Phía trên đỉnh núi, một bóng người mặc áo vải khoanh chân ngồi, mặt nhìn hư không xa xa, không biết đang nhìn cái gì, vẫn không nhúc nhích, giống như một pho tượng đá.
“Bao nhiêu năm trôi qua, rốt cục có người đến đây!”
Không biết qua bao lâu, ánh mắt hắn có dao động, một tiếng thở dài yếu ớt vang lên.
“Nhưng.......”
Hắn cúi đầu nhìn lại, giống như nhìn thấy tình hình chỗ chân núi, không khỏi bật cười: “Nhưng thật ra là một thằng nhóc này thú vị!”
Vương Đằng ngồi xếp bằng ở chân núi, mặt quay về vực sâu bên dưới, ngưng thần tĩnh khí, không để ý vật bên ngoài.
Nơi này quá cô quạnh!
Nếu ở đây trong thời gian quá dài sợ là sẽ nảy sinh hậm hực, thậm chí sẽ không tự giác leo lên ngọn núi kia.
Vì lên núi là đường ra duy nhất!
Trên núi có lực trói buộc, không thể rời khỏi phạm vi núi này, hoặc trực tiếp rơi xuống, hoặc chính là lên núi.
Chỉ cần đầu óc không bị hỏng, điều đầu tiên nghĩ tới chính là lên núi.
Nhưng Vương Đằng lại không làm như vậy, hắn chọn phương án thứ ba, trực tiếp ở nguyên tại chỗ.
Phương án này khá ổn thỏa.
“Chắc chắn có người đưa mình qua đây.” Trong lòng Vương Đằng thầm nghĩ. “Mình không động, xem hắn làm thế nào?”
“Lẽ nào là cường giả nào đó của học viện sao? Lại thêm thử thách cho mình à?”
“Cảm thấy cũng không đúng, viện trưởng ở ngay bên cạnh, nếu có cường giả dùng thủ đoạn chuyển mình đi, ít nhất cũng phải thông báo với mình một tiếng.”
“Không biết đám người viện trưởng liệu có tới cứu mình không?”
“Bây giờ mình kêu cứu có tác dụng không?”
…
Từng suy nghĩ lóe qua trong đầu Vương Đằng, hắn phát hiện ở đây hoàn toàn không thể tu luyện, cho nên chỉ có thể suy nghĩ lung tung.
Vừa rồi leo núi Thần Không khiến tinh thần của hắn cực kỳ mệt mỏi và suy yếu, bây giờ hắn không muốn cử động chút nào.
Nếu không với tính cách của hắn, không chừng đã thật sự thử leo núi rồi.
Trong lúc Vương Đằng chờ đợi, thời gian dần dần trôi qua.
Nhưng ở đây hình như không có khái niệm thời gian, như đã qua một ngày, cũng như đã qua ba ngày.
Tất cả đều trông vô cùng tẻ nhạt, Vương Đằng cảm thấy sự mệt mỏi về mặt tinh thần của mình đã dịu đi không ít.
Đây không phải nhờ tu luyện, chỉ đơn giản là kết quả của nghỉ ngơi.
Cho nên Vương Đằng cảm thấy lựa chọn của hắn vô cùng sáng suốt, nên ở đây nghỉ ngơi.
Leo núi gì đó, sẽ mệt chết mất!
Lúc trước leo núi Thần Không là do hết cách, cũng không biết ngọn núi này có phần thưởng không, ai thích leo thì leo.
Đáng tiếc viện trưởng Vương Đằng một lòng chờ đợi vẫn không xuất hiện, điều này khiến hắn vô cùng thất vọng.
“Viên trưởng ơi viện trưởng, ngươi mau tới cứu ta đi, cứu học trò đáng yêu của ngươi, thiên phú của ta tốt như vậy, không cứu là tổn thất của học viên tinh không thứ bảy nha.” Vương Đằng không khỏi lẩm bẩm.
Trên đỉnh núi, bóng dáng kia bật cười lắc đầu, thằng nhóc này có cá tính.
“Nhóc con, leo lên đây có thể bái ta làm thầy.”
Một tiếng nói tang thương đột nhiên vang lên quanh quẩn bên tai của Vương Đằng.
Vương Đằng không khỏi sửng sốt, chợt mở mắt ra nhìn xung quanh, nhưng rất nhanh đã cau mày.
Sau đó hắn lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía đỉnh núi, như có điều suy nghĩ.