Vừa nãy người kia hình như nói… bái hắn làm thầy?
Leo lên trên, là có thể bái hắn làm thầy?
Sắc mặt Vương Đằng hơi kỳ quái, thật hay giả vậy?
Chiêu trò này sao giống y như viện trưởng!
Ở chỗ viện trưởng còn chỉ là phần thưởng thần bí, ở đây lại là bái làm thầy.
Nhưng Vương Đằng còn không biết thực lực của đối phương thế nào, bái làm thầy này khó tránh qua loa quá rồi.
“Tiền bối, ta hình như đã leo lên núi Thần Thông, có thể bái tồn tại cấp Chân Thần làm thầy.” Đồng tử Vương Đằng xoay chuyển, đứng dậy cung kính hành lễ với phía đỉnh núi, thành thật nói.
Ý của hắn rất rõ ràng.
Ta đã có thể bái Chân Thần làm thầy, nếu thực lực của tiền bối không bằng Chân Thần, vậy không cần nói nhiều.
Đương nhiên, đây đều là hắn bịa ra.
Hắn không biết có tồn tại Chân Thần muốn nhận hắn làm đồ đệ, nhưng hắn với tin biểu hiện của hắn ở núi Thần Không, cho dù không phải Chân Thần nhận hắn làm đồ đệ, thì chắc chắn cũng là tôn giả cấp Bất Hủ nhận đồ đệ.
Tóm lại sẽ không kém.
Nếu tồn tại trên ngọn núi trước mắt này là cấp Chân Thần, thì hắn còn có thể cân nhắc, nhưng nếu không phải, vậy không cần thiết phải leo núi nữa.
“Chân Thần?!” Bóng dáng kia cười ha ha, nói: “Thực lực của lão hủ tất nhiên còn ở trên Chân Thần mà ngươi nói.”
“Trên Chân Thần!” Vương Đằng gần như nghe ra được vẻ khinh thường trong tiếng nói của đối phương, cả người lập tức chấn động, đôi mắt tỏa ra ánh sáng, trong lòng không thể tưởng tượng nổi.
Tiền bối này thật sự lợi hại như vậy sao?
Không phải là lừa hắn chứ?
Nhưng nghĩ lại, đối phương có thể chuyển hắn đến nơi này dưới tình huống có mặt đám người viện trưởng, chưa chắc không phải một loại chứng minh về thực lực.
Nếu là như vậy, núi này cũng không phải không thể leo.
Bái một cường giả trên Chân Thần làm thầy, nghĩ thôi đã rất hăng hái.
“Nhưng ta là học viên của học viện tinh không.” Bỗng nhiên Vương Đằng lại do dự nói.
“Thằng nhóc này, còn chưa leo núi đã suy nghĩ nhiều như vậy, thật sự cho rằng mình có thể leo lên sao?” Tồn tại trên đỉnh núi cười tránh mắng một câu, nói: “Không sao, chỉ cần ngươi có thể leo lên, tất cả đều dễ nói.”
“Nếu tiền bối đã nói như vậy, vậy ta yên tâm rồi.” Vương Đằng cười he he, đứng dậy khỏi mặt đất, chuẩn bị leo núi.
Nhưng thấy ngọn núi càng đồ sộ chót vót hơn ở trước mặt, sắc mặt Vương Đằng lại không khỏi đau khổ.
Cao quá rồi!
Ngọn núi này trông còn cao hơn núi Thần Không rất nhiều, bây giờ lại là thể tinh thần, chắc cấm chế trên núi này cũng là nhắm vào tinh thần.
Nếu đã đồng ý rồi, vậy hắn không chần chừ nữa, hít sâu rồi lập tức leo lên núi.
Hai tay bám lên vách đá, lúc trước leo núi mười mấy ngày, hắn đã tập thành thói quen, đã tập ra kỹ thuật rồi.
Quen việc dễ làm, leo lên mấy chục mét, Vương Đằng hơi buồn bực, ngọn núi này ngoài lực trói buộc kia ra, hình như không có thử thách khác!
Đơn giản như vậy sao?
Dễ dàng quá rồi. Mặc dù có trói buộc, nhưng không ảnh hưởng lớn, có thể để hắn duy trì một tốc độ leo trèo bình thường, không khiến hắn có loại cảm giác bị núi lớn đè giống núi Thần Không lúc trước.
Điều này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của hắn.
Núi Thần Không lúc trước đã cho hắn kiến thức sai lầm, tưởng là ngọn núi này cũng sẽ như vậy, nhưng sự thật rõ ràng không phải.
Rất nhanh hắn đã bò được một nghìn mét, xung quanh đột nhiên có cuồng phong thổi tới.
“Đến rồi!”
“Biết ngay sẽ không đơn giản như vậy!”
Nét mặt Vương Đằng chợt thay đổi, sắc mặt bắt đầu nghiêm trọng, cùng lúc này từng cơn đau nhức lan ra khắp người hắn, đây là gió đặc biệt nhắm vào thể tinh thần!
Hắn cúi đầu nhìn, trên người hắn không có chút vết thương nào, nhưng loại đau đớn như đao cắt kia lại giống như thật.
Vù!
Lại một trận cuồng phong thổi tới, cả mặt Vương Đằng đều nhăn lại, hít ngược khí lạnh.
Mẹ nó, đau đau đau…
Vương Đằng cắn răng, đội cuồng phong tiếp tục leo lên trên, cố gắng tăng nhanh tốc độ.
Nhưng sự trói buộc của ngọn núi này đã làm tốc độ của hắn duy trì trong phạm vi nhất định, không thể vượt qua, chỉ có thể leo từng bước.
Cũng không biết leo bao lâu, cả người Vương Đằng đều đã tê dại, giống như không chỗ nào không đau, như bị phanh thây xé xác vậy.
Nếu không phải ý chí của hắn đủ kiên định, thì suýt nữa đã không chịu đựng được rồi.
Đúng lúc này, cuồng phong đột nhiên biến mất, Vương Đằng hơi sững sờ, không khỏi thở phào.
May mà! Vẫn chưa chết!
Đoàng!
Đột nhiên một tia lôi đình đánh xuống, trực tiếp rơi trên người hắn.
“Vãi!” Vương Đằng không khỏi văng tục, cứ vậy chịu một sét đánh.
Mùi vị này đúng là không còn tiêu hồn hơn!
Lúc trước hắn đều là dựa vào thân xác trực tiếp đỡ sét, lần này thì hay, thể tinh thần đỡ sét, còn sướng hơn cả thân xác đỡ lôi.
Điều khiến hắn phát cuồng là sau cuồng phong, ngay sau đó chính là lôi đình, hoàn toàn không cho người ta cơ hội nghỉ ngơi.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Không đợi Vương Đằng nghĩ nhiều, lại mấy tia lôi đình đánh xuống.
Lần này có nhưng ba tia sét!
Hắn bị đánh tới mức ngoài giòn trong mềm, lôi đình này tuy rất đau, nhưng lại giống cuồng phong, sẽ không để lại dấu vết.
Ngay sau đó hắn lập tức lấy lại tinh thần, mau chóng leo lên.
Vừa rồi suýt nữ bị đánh ngơ ngác, quên cả leo núi.
Hắn cũng không ngốc, theo tình huống của hai lần trước, chắc mỗi một đoạn “giày vò” gặp phải đều sẽ thay đổi.
Ví dụ lúc trước là cuồng phong, sau đó là lôi đình, sau đó nữa không chừng là hỏa diễm.
Điều hắn phải làm bây giờ chính là phải nhanh chóng vượt qua khu vực này, không, nên là nhanh chóng đến ngọn núi.
Ngọn núi chết tiệt này đúng là còn giày vò người hơn núi Thần Không.
Núi Thần Không tốt xấu gì cũng chỉ là để hắn leo núi, ngọn núi này mới là giày vò người chân chính.
Đoàng! Đoàng! Đoàng…
Từng lôi đình đánh xuống, tất cả đánh lên trên người Vương Đằng, khiến tế bào khắp người hắn đều có thể cảm thấy đau đớn không gì sánh bằng.
Cuồng phong và lôi đình, mức độ đau đớn của hai cái này không hơn kém, nhưng lại hoàn toàn khác nhau, một loại là đau như cắt xé, một loại là đau nhức kinh khủng.