Loại đau đớn này tác dụng lên thể tinh thần của Vương Đằng, khiến hắn càng cảm nhận sâu sắc hơn, giống như cả người đều sắp tan vỡ rồi vậy.
Không biết đã qua bao lâu, lôi đình đột nhiên biến mất.
Tinh thần Vương Đằng rung động, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
Uỳnh!
Một chùm hỏa diễm màu đỏ thẫm ở trên đỉnh đầu lao thẳng xuống, hoàn toàn bao phủ lấy hắn.
“Đệt đệt đệt…” Vương Đằng cảm thấy khắp người đều đau, cả thân thể đều giống như bị thả vào trong lò lửa thiêu vậy.
Con mẹ nó ta đúng là miệng quạ mà!
Vừa nói sau lôi đình là hỏa diễm, kết quả đúng là hỏa diễm, có cần nói chuẩn vậy không?
Tiếp theo lẽ nào là hàn băng chắc!
Băng hỏa tương phản!
Vương Đằng cạn lời nghĩ, chịu đựng đau nhức, điên cuồng leo về phía đỉnh núi.
Từng hỏa diễm từ trên trời rơi xuống người Vương Đằng, không ngừng thiêu đốt thể tinh thần của hắn.
Vương Đằng cắn răng chịu đựng, sắc mặt ngày càng trắng bệch, thể tinh thần dần xuất hiện trạng thái mỏng manh. Dưới một loạt giày vò, tinh thần của hắn tiêu hao vô cùng nghiêm trọng, còn không được bổ sủng, rất dễ tiêu tan.
Trên đỉnh núi, bóng dáng kia lắc đầu, trong mắt hình như hiện ra vẻ thất vọng, sau đó lại nhìn về phía hư không trước mắt.
“Tiếp tục như vậy không được!”
Trong lòng Vương Đằng nặng nề, hắn cảm thấy còn tiếp tục như vậy thì tinh thần lực của hắn hoàn toàn không thể chống đỡ để hắn lên đỉnh núi, nhất định phải nghĩ cách khác.
“Loại giày vò này hoàn toàn nhắm vào tinh thần, hoặc nói là thể linh hồn, thể linh hồn là gì?”
“Chờ đã, thể linh hồn có thể chính là ý chí!”
“Ý chí! Ý chí!”
“Ý chí viễn cổ của mình! Bất Khuất Lôi Đình chiến ý của mình! Không phải cũng là một loại ý chí à! Lúc những ý chí này tỏa ra trở thành khí thế, nhưng về bản chất là một loại ý chí!”
Trong đầu Vương Đằng chợt lóe qua một linh quang, lập tức phản ứng lại, rồi sử dụng lực ý chí bản thân nắm giữ.
Ở tình huống này, thủ đoạn khác đều không thể sử dụng, nhưng ý chí này lại có thể sử dụng.
Uỳnh!
Trong phút chốc, trên thể tinh thần của Vương Đằng đột nhiên bùng lên một khí thế kinh khủng.
Viễn cổ mênh mông, bất khuất không sợ chết, uy nghiêm của lôi đình, ba loại ý chí cùng lúc bùng lên.
Khiến cho thể tinh thần của Vương Đằng giống như một thần linh lôi đình bất hủ, uy nghiêm, cổ xưa, không thể xâm phạm.
Thể tinh thần của hắn lại bắt đầu ngưng tụ, chống đỡ hỏa diễm thiêu đốt xung quanh.
Vương Đằng tiếp tục leo lên, muốn sớm vượt qua khu vực hỏa diễm này.
“Ế!” Trên đỉnh núi, trong mắt bóng dáng kia hiện ra vẻ ngạc nhiên, gương mặt cũng xuất hiện chút hăng hái.
Trên vách núi, một bóng người như khỉ vượn cả người bùng cháy, không ngừng leo lên, không sờn lòng.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hỏa diễm đã biến mất, sau đó là ý lạnh thấu xương.
Vương Đằng: “…”
Từng cơn gió lạnh thổi tới, cái lạnh thấu xương từ bên ngoài thấm vào sâu trong linh hồn của hắn, như muốn đóng băng hắn.
Cả người Vương Đằng lập tức xuất hiện sương giá, khiến hắn không khỏi run cầm cập.
“Lạnh quá!!”
Nếu không phải vừa rồi sử dụng lực ý chí để thể tinh thần của bản thân ngưng tụ lại, thì gặp phải băng hỏa tương phản này chắc thật sự giải thể tại chỗ rồi.
Ác quá rồi!
Ngọn núi này đúng là ác thế nào thì chơi thế đó, hoàn toàn không cho người ta con đường sống!
Vương Đằng cũng không dám suy đoán nữa, miệng của hắn thối quá rồi, nói cái gì tới cái đó, còn nói nữa sợ là sẽ ngỏm mất.
Hắn đội cái lạnh thấu xương, leo lên từng bước.
Mặc dù đã sử dụng lực ý chí, nhưng hắn vẫn khó có thể tiếp tục, thể tinh thần không ngừng suy yếu.
Thời gian dần dần trôi qua, Vương Đằng không ngừng leo lên, cái lạnh biến mất, thay vào đó là cuồng phong màu vàng vô cùng sắc bén. Gió này sắc bén hơn cuồng phong màu xanh lúc trước nhiều, vô cùng kinh khủng.
Sau đó cuồng phong màu vàng đã biến thành vô số dây leo màu xanh lá quấn lên người của hắn, muốn kéo hắn vào vực sâu.
Tiếp theo còn có đá to lăn xuống, nước lớn xối xuống, gió độc tàn sát bừa bãi v.v, tất cả đều mạnh mẽ rơi trên người của hắn.
Như vậy còn chưa đủ, hết một vòng lại là một vòng mới, chỉ cần Vương Đằng còn chưa đến đỉnh trên cùng, thì sẽ phải tiếp tục chịu đựng sự giày vò không phải người này.
Sự giày vò như vậy khiến thể tinh thần của Vương Đằng càng ngày càng mỏng, giống như đèn tàn trong mưa gió, lúc nào cũng có thể bị dập tắt.
“Mẹ nó mình có thể không chơi nữa không!” Vương Đằng cảm nhận thể tinh thần mỏng manh tới mức gần như chỉ còn lại một tờ giấy mỏng của mình, hắn đã sắp khóc rồi.
Từ khi nào bái làm thầy lại khó như vậy?
Người thầy này rốt cuộc có đứng đắn không? Đúng là muốn mạng người được không?
Lúc trước núi Thần Không tốt xấu gì cũng có chỗ trống để chui, ngọn núi này bây giờ hoàn toàn không được, không cho hắn bất cứ cơ hội nào.
Giờ phút này, từng cơn gió độc màu xanh lá ở khắp bốn phương tám hướng quét tới, ngay lúc Vương Đằng không thể chống đỡ nổi nữa, chỗ ấn đường thể tinh thần của hắn bất giác đã hiện lên dấu ấn hoa sen màu đen vô cùng đẹp.
Dấu ấn hoa sen màu đen này đã chống đỡ gió độc màu xanh lá cuối cùng, khiến chân lính hắn không bị diệt.
Bản thân Vương Đằng cũng không nhận ra, hắn chỉ vùi đầu leo lên, trong lòng chỉ có một suy nghĩ đến đỉnh cuối cùng, đi hỏi lão già lừa bắn bái làm thầy kia… Rốt cuộc có phải ngươi đang chơi ta không?
Không biết qua bao lâu, lúc hắn leo lên một bệ đá có thể nương thân cuối cùng, trước mắt đã không còn trở ngại.
Phóng tầm mắt nhìn, trên đỉnh cao nhất, một bóng người tang thương đang ngồi xếp bằng, quay lưng về phía hắn.
“Ta…” Trước mắt Vương Đằng chợt tối đen, hoàn toàn hôn mê.
Thể tinh thần của hắn đã đạt đến cực hạn, có thể chống đỡ đến nơi này, cuối cùng vẫn là nhờ Yêu Liên độc thể kia đột nhiên phát huy tác dụng, lại có thể hiện ra trên thể tinh thần, khiến người ta bất ngờ.
Lúc này bóng người không biết đã ngồi bao nhiêu năm tháng kia đột nhiên hơi cử động, chậm rãi đứng dậy, quay người qua.