Lúc này hắn rất muốn xoa ấn đường, nhưng để giữ hình tượng cao nhân trước mặt Vương Đằng, nên vẫn cố nhịn.
Thấy dáng vẻ này của hắn, không biết tại sao trong lòng Vương Đằng lại hơi nhột, lập tức lẩm nhẩm ‘Hỗn Độn Tinh Thần quyết’ mình tự sáng tác.
Dù sao ngoài hắn ra, chắc cũng không có ai có thể tu luyện được công pháp này.
Người đàn ông trung niên tóc trắng vốn định chỉnh sửa công pháp cho Vương Đằng, dù sao theo hắn thấy, công pháp một võ giả cấp Vũ Trụ tự mình sáng tác cho dù có thể tu luyện, thì cũng sẽ có nhiều sai sót, tồn tại các loại vấn đề.
Kết quả nghe Vương Đằng lẩm nhẩm, hắn càng ngày càng kinh ngạc, đồng tử sâu thẳm kia đã xuất hiện chút hoảng hốt.
Nếu nói hai lần kinh ngạc lúc trước chỉ là dâng lên gợn sóng nho nhỏ, giống như một giọt nước nhỏ nhỏ vào mặt hồ tĩnh lặng. Vậy thì lúc này giống như một tảng đá to đập vào mặt hồ tĩnh lặng, trực tiếp làm tung cá trong hồ lên.
Lúc Vương Đằng thuật lại xong chữ cuối cùng của ‘Hỗn Độn Tinh Thần quyết’, người đàn ông trung niên tóc trắng đã lặng im suy nghĩ, rất lâu sau ông ta lại nhắm mắt, vứt Vương Đằng ở một bên.
“???” Vương Đằng.
Tình huống gì vậy?
Người thầy này vừa rồi còn là dáng vẻ muốn chỉnh sửa công pháp cho hắn, sao bây giờ ngược lại còn mặc kệ hắn nữa rồi?
Bất đắc dĩ, Vương Đằng chỉ đành ngồi xếp bằng ở trước mặt đối phương, yên lặng chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, người đàn ông trung niên tóc trắng mở mắt ra, đôi mắt sâu thẳm không động đậy nhìn chằm chằm Vương Đằng.
“Thầy, có vấn đề gì sao?” Vương Đằng giật mình, cẩn thận dè dặt hỏi.
“Tuyệt vời!” Người đàn ông trung niên tóc trắng đột nhiên cảm thán.
“…” Vương Đằng.
“Công pháp này thật sự là do ngươi tự sáng táo sao?” Người đàn ông trung niên tóc trắng hỏi.
“Vâng.” Vương Đằng gật đầu nói.
“Chỉ đến cấp Vũ Trụ à?” Người đàn ông trung niên tóc trắng lại hỏi.
Vương Đằng lại gật đầu, nói “Công pháp tiếp theo còn chưa kịp suy diễn, cần phải chuẩn bị rất nhiều, hơn nữa ta cũng mới cấp Vũ Trụ.”
“Đúng vậy, ngươi mới cấp Vũ Trụ!” Người đàn ông trung niên tóc trắng vô cùng bùi ngùi, nói.
Nếu không phải sự thật bày ra trước mắt, nếu không phải hắn thấy nhiều biết rộng, thật sự chưa từng nghe nói đến một công pháp vô cùng huyền diệu như vậy, thì ai tin công pháp này là một võ giả cấp Vũ Trụ tự sáng táo chứ?
Người đàn ông trung niên tóc trắng thật sự quá tò mò, trong lòng thở dài, công phu dưỡng tính nhiều năm như vậy, hôm nay đã hoàn toàn bị đệ tử này phá vỡ rồi. Nhưng hắn vẫn không nhịn được hỏi: “Ngươi… làm sao lại tự sáng tạo ra công pháp này?”
Trong mắt Vương Đằng có hơi kỳ quái, người thầy này không phải bị hắn đả kích rồi chứ?
Đồng thời hắn cũng thở phào trong lòng, còn tưởng công pháp có vấn đề, xem ra không phải như vậy.
Hắn cũng không hề che giấu, kể lại đầu đuôi ngọn nguồn dự định ban đầu và quá trình sáng tạo công pháp.
Người đàn ông trung niên tóc trắng lại nghe say sưa, thi thoảng gật đầu, nhìn Vương Đằng nói: “Cơ duyên của ngươi rất tốt!”
“Bình thường thôi! Bình thường thôi!” Vương Đằng cười he he nói.
“Nhưng có thể sáng tạo ra công pháp này, ngươi lại càng có suy nghĩ kỳ diệu, cho dù là võ giả cấp Bất Hủ e là cũng không dám nghĩ như vậy.” Người đàn ông trung niên tóc trắng lắc đầu nói.
“Thầy quá khen rồi!” Vương Đằng khiêm tốn nói.
“Công pháp này của ngươi, ta không dạy gì được cho ngươi, chỉ có thể thảo luận sâu với ngươi, chia sẻ một số cảm ngộ của ta cho ngươi, hy vọng có thể giúp ích cho ngươi sáng tác ra công pháp cấp Vực Chủ tiếp theo. Còn sáng tác thế nào vẫn phải dựa vào bản thân ngươi, nếu không dễ bị con đường của ta ảnh hưởng.” Người đàn ông trung niên tóc trắng nói.
“Đủ rồi! Đủ rồi!” Vương Đằng vui mừng nói. “Cảm ngộ của cường giả như thầy không phải võ giả bình thường có thể so sánh, chắc chắn có ích rất nhiều đối với ta.”
Người đàn ông trung niên tóc trắng gật đầu, chậm rãi nói: “Công pháp này của ngươi lấy nhiều loại nguyên lực làm cơ sở, dung hòa lẫn nhau, khiến nó trở thành nguyên lực hỗn độn, quá trình của nó chú ý cân bằng. Ta dùng nguyên lực Ngũ hành làm ví dụ…”
Vẻ mặt Vương Đằng bắt đầu nghiêm túc, ánh mắt không ngừng lấp lánh, thi thoảng gật đầu, nói xem một hai câu, hoặc đưa ra câu hỏi, hoặc nói ra quan điểm của mình, hai người cùng nhau kiểm chứng, giao lưu.
Nếu để một số người quen biết người đàn ông trung niên tóc trắng nhìn thấy, Vương Đằng lại có thể giao lưu với đối phương, chắc sẽ trợn lồi mắt ra.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bọn họ đã thảo luận sâu nguyên mười ngày mười đêm, thậm chí hai người cũng quên cả thời gian, mãi đến lúc người đàn ông trung niên tóc trắng chậm rãi dừng lại, Vương Đằng mới nhắm mắt, tiêu hóa điều có được.
Ba ngày sau, Vương Đằng từ từ mở mắt ra, ánh sáng trong mắt nội liễm, đứng dậy cung kính hành lễ với người đàn ông trung niên tóc trắng, nói: “Cảm ơn thầy!”
“Ngươi nên đi rồi!” Người đàn ông trung niên tóc trắng vung tay, một lệnh bài bay về phía Vương Đằng.
Vương Đằng vô thức nhận lấy lệnh bài, không khỏi ngạc nhiên, vừa ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện cảnh tượng trước mặt nháy mắt đã thay đổi, lúc trở về cũng không hề có dấu hiệu giống như lúc đến.
“Cầm lệnh bài này, ngươi chính là đệ tử thân truyền của ta, đợi ngày sau ngươi và ta gặp mặt, chính là lúc tiết lộ thân phận của ngươi.”
“Nếu người của học viện tinh thần có hỏi, hãy đưa lệnh bài cho bọn họ xem, tự bọn họ sẽ hiểu!”
Tiếng nói chậm rãi truyền vào trong tai Vương Đằng, sau đó hắn rời khỏi ngọn núi cao kia, cuối cùng biến mất ở trong không trung.
Vương Đằng nhìn xung quanh, phát hiện bản thân đã trở về đỉnh núi của núi Thần Không.
Viện trưởng và hai tồn tại Chân Thần của học viện tinh không thứ bảy đang đứng cách đó không xa, nhìn về phía Vương Đằng với ánh mắt ngạc nhiên.
Ngoài núi Thần Không, các học viện trợn to mắt nhìn cảnh này.
Trong mắt bọn họ, Vương Đằng chỉ là biến mất trong chốc lát, sau đó đã lại trở về đỉnh núi của núi Thần Không.
“Viện trưởng! Hai vị giáo viên!” Vương Đằng thấy viện trưởng và hai tồn tại có khí tức kinh khủng kia, vội vàng hành lễ, nói.