Ánh mắt của viện trưởng học viện tinh không thứ bảy bỗng nhiên đặt lên lệnh bài trong tay của Vương Đằng, nét mặt hơi thay đổi, bắt lấy vai của hắn, biến mất tại chỗ.
“Đi theo ta!”
Hai tồn tại Chân Thần kia ngơ ngác nhìn nhau, rồi lập tức đi theo, cũng biến mất khỏi đỉnh núi Thần Không.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Người ở bên ngoài núi Thần Không nhìn thấy Vương Đằng xuất hiện lần nữa, cuối cùng lại bị đám người viện trưởng mang đi, bọn họ đều kinh ngạc không thôi, ào ào suy đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cùng lúc đó, núi Thần Không cũng theo đó biến mất khỏi trước mắt mọi người, khiến bọn họ không khỏi ồ lên.
“Yên lặng!”
Một vị cường giả cấp Bất Hủ của học viện đứng dậy quát.
Mọi người lập tức yên tĩnh lại, nhìn về phía cường giả cấp Bất Hủ kia.
“Biểu hiện của tất cả các học viên mới, các giáo viên ở đây đều nhìn vào trong mắt, hiện giờ bắt đầu chính thức thu đồ đệ, học viên được giáo viên lựa chọn, tự
suy nghĩ kỹ càng xem có muốn bái sư hay không.”
“Giáo viên lựa chọn học viên, học viên cũng lựa chọn giáo viên, không có ai ép buộc các ngươi cả.”
Cường giả cấp Bất Hủ kia nhàn nhạt nói.
Học viên mới ở đây lập tức chấn động tâm thần, cũng không quan tâm đến tình huống bên chỗ Vương Đằng kia nữa, chuyện của người khác đâu quan trọng bằng tiền đồ của mình.
Huống hồ Vương Đằng không có ở đây, sự xuất sắc của bọn họ sẽ không đến mức bị che đậy khắp nơi.
Quá xót xa!
Khóa này xuất hiện một Vương Đằng, trấn áp tất cả các thiên kiêu, cho dù thiên phú hay thực lực đều vượt qua tất cả mọi người rất nhiều.
Khiến cho bọn họ cảm thấy tuyệt vọng!
Giờ phút này, rất nhiều học viên mới đều dùng ánh mắt sáng quắc nhìn về phía cường giả cấp Bất Hủ, trong lòng chỉ có một ý niệm… chọn ta chọn ta mau chọn ta!
Bọn họ khát vọng trở nên mạnh mẽ!
Mà bái sư chính là một cách thức tuyệt hảo để trở nên mạnh mẽ.
Nếu bái một cường giả thích hợp với mình làm thầy, ngày sau chưa chắc đã không có cơ hội đuổi kịp và vượt qua.
“Nguyên Mục, ngươi có bằng lòng bái ta làm thầy!” Trên bầu trời, một vị cấp Bất Hủ tôn giả nhìn Nguyên Mục, giọng nói chậm rãi truyền ra.
Tuy rằng Nguyên Mục này không bằng Vương Đằng, nhưng thiên phú cũng không tầm thường, có thể lọt vào mắt cấp Bất Hủ tôn giả.
Cấp Bất Hủ tôn giả chính là tồn tại mạnh nhất trong cường giả cấp Bất Hủ, đừng thấy trong học viện tinh không hình như không hề thiếu cấp Bất Hủ tôn giả nên không hề đáng giá.
Trên thực tế ở trong vũ trụ, cho dù cấp Bất Hủ tôn giả đặt ở đâu thì vẫn là đại năng giả đỉnh cao.
Chân Thần không ra, cấp Bất Hủ tôn giả chính là tồn tại mạnh nhất.
Chỉ trong một cái búng tay, bọn họ có thể hủy diệt một tinh hệ, là khủng khiếp cỡ nào.
Nhưng lúc này, trong mắt Nguyên Mục lại lộ ra vẻ không cam lòng, Vương Đằng được viện trưởng và hai tồn tại Chân Thần mang đi, còn hắn lại chỉ có thể rơi xuống nước bái cấp Bất Hủ tôn giả làm thầy, chênh lệch quá lớn.
Hắn rất kiêu ngạo, yêu cầu ban đầu quá cao, hiện giờ chênh lệch vĩ đại như vậy, tự nhiên khiến cho hắn khó có thể tiếp nhận được.
“Nguyên Mục, Tinh Thần Thánh thể của ngơi đúng là một loại thể chất cực kỳ mạnh mẽ, không hề thua bất cứ kẻ nào, mà công pháp ta đang tu luyện tương xứng với con đường tu luyện của ngươi, ngươi có bằng lòng bái ta làm thầy không?” Lúc này, lại có một cấp Bất Hủ tôn giả khác đứng ra nói.
Mọi người rất hâm mộ, thiên phú của Nguyên Mục thật sự không tầm thường, lại khiến hai vị cấp Bất Hủ tôn giả tranh đoạt.
“Lục Thiên, đạo Sát Lục của ngươi phù hợp với ta, có bằng lòng bái ta làm thầy không?” Một cấp Bất Hủ tôn giả khác nhìn Lục Thiên nói.
Giống như khởi đầu, các cường giả đứng ra, lựa chọn đệ tử mình vừa ý.
Khác với cảnh tượng náo nhiệt ở trên quảng trường điện Tinh Không, bên chỗ Vương Đằng lại yên tĩnh đến quỷ dị.
Viện trưởng dẫn theo Vương Đằng xuất hiện ở trong một đại điện tĩnh mịch, không nói gì, chỉ ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
Sau đó hai cường giả Chân Thần khác xuất hiện, bọn họ nhìn viện trưởng, lại nhìn Vương Đằng, rơi vào im lặng.
Vương Đằng đột nhiên xuất hiện ở nơi đây, không khỏi câm lặng.
Những đại lão này có thể nói trước một tiếng không vậy?
Không hề nói lời gì đã dẫn hắn đến đây, hắn là người, không phải con rối dây có được không hả?
Châm chọc trong lòng một phen, sau đó hắn không khỏi quan sát tình hình xung quanh.
Hắn biết đây là một đại điện, nhưng đại điện này vô cùng quỷ dị, giống như một bầu trời sao, ngôi sao lấm tấm, có ngôi sao hóa thành chòm sao với hình dạng kỳ dị, có ngôi sao ngưng tụ thành dải ngân hà lóng lánh, vắt ngang trong hư không, còn có đủ loại tinh đoàn, tinh tuyền, tinh vân các thứ.
“Nơi này sẽ không phải là điện Tinh Không đấy chứ?” Vương Đằng nghĩ đến điện Tinh Không trên quảng trường đầu tiên, dù sao dáng vẻ này rất phù hợp với tên, không nghĩ ra đều khó.
Nhưng hắn đã nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn đám người viện trưởng, lập tức hoảng hốt.
Ba tồn tại thấp nhất là cấp Chân Thần nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn hắn đến da đầu hơi run lên, đáy lòng chột dạ.
“Sư phụ sẽ không phải lừa ta đấy chứ?” Vương Đằng thì thầm trong lòng, nuốt ngụm nước bọt, nhìn viện trưởng chột dạ nói: “Viện trưởng, hai vị tiền bối, các ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì?”
“Đừng khẩn trương!” Viện trưởng bật cười, hỏi: “Mới vừa rồi ngươi đã đi đâu vậy?”
Vương Đằng không hề giấu giếm, lập tức thuật lại chuyện đã xảy ra sau khi rời khỏi núi Thần Không.
Ánh mắt của viện trưởng và hai tồn tại Chân Thần lóe lên, đáy mắt giống như có một tia sáng kỳ dị lướt qua, nghe đến cuối cùng, gương mặt càng lộ ra vẻ rung động.
Đến cảnh giới như bọn họ, chuyện có thể khiến cho bọn họ cảm thấy chấn động đã quá ít cực kỳ ít.
Nhưng hôm nay không thể nghi ngờ gì đã xuất hiện một chuyện.
“Sơn ngoại sơn, thiên ngoại thiên, thật sự là thủ đoạn hay!”
“Chúng ta không bằng!”
Ba cường giả Chân Thần cảm thán.
“Nói như thế, chắc là không sai được!”