Viện trưởng thở dài, ánh mắt hơi phức tạp nhìn xem Vương Đằng, nói: “Ta vốn định thu ngươi làm đồ đệ, không ngờ ngươi lại được tồn tại kia coi trọng.”
“Viện trưởng lại định thu ta làm đồ đệ?” Vương Đằng nghe được lời viện trưởng nói, không khỏi hơi tiếc hận.
Đây chính là viện trưởng của học viện tinh không, nếu bái đối phương làm thầy, về sau hắn có thể quá trâu bò ở học viện tinh không.
Đáng tiếc! Đáng tiếc!
Nhưng nhìn dáng vẻ của viện trưởng thì hình như vị sư phụ hời kia của hắn càng trâu bò hơn một chút.
Vừa nghĩ vậy, trong lòng Vương Đằng lại cân bằng không ít!
Hơn nữa đối với chuyện hắn bái người khác làm thầy, xem ra viện trưởng sẽ không gây phiền toái cho hắn.
Vương Đằng nhẹ nhàng thở ra, sau đó không khỏi tò mò hỏi: “Viện trưởng, ngươi có biết sư phụ của ta là ai không?”
Hắn thật sự quá mức tò mò với thân phận của sư phụ nhà mình, cố tình sư phụ của hắn lại là người thích thừa nước đục thả câu, cứ không chịu nói cho hắn, phải giả bộ thần bí, khiến cho người ta thật bất đắc dĩ.
“Nếu hắn đã không nói cho ngươi biết, như vậy ta cũng không tiện nhiều lời, chỉ có thể nói hắn có sâu xa không thể tách rời với học viện tinh không chúng ta.” Viện trưởng khoanh tay thong thả dạo bước, chậm rãi nói: “Lúc bảy đại học viện tinh không chúng ta thu đồ đệ đều có thể sử dụng núi Thần Không, mà học viên tiến vào núi Thần Không, khi tiếp nhận thử thách của học viện còn đồng thời cũng đang tiếp nhận một thử thách khác, không ai biết được thử thách này là gì, nhưng thật hiển nhiên ngươi đã đạt được.”
“Thử thách? Chẳng lẽ là phân tích núi Thần Không? Hoặc leo lên đến đỉnh cao nhất?” Vương Đằng hơi tò mò, suy đoán trong lòng.
“Đưa lệnh bài trong tay ngươi đây cho ta nhìn xem.” Viện trưởng nói.
Vương Đằng phản ứng kịp, đưa lệnh bài cho viện trưởng.
Sau khi viện trưởng nhận lấy lệnh bài, đặt ở trong tay cẩn thận quan sát vài lần, vẻ mặt càng phức tạp.
Có thể khiến cho một tồn tại cấp Chân Thần, còn là viện trưởng học viện tinh không lộ ra vẻ mặt như vậy, có thể thấy được lệnh bài này rốt cuộc không tầm thường cỡ nào.
Kể từ khi Vương Đằng nhận lấy lệnh bài này, hắn còn chưa cẩn thận nhìn xem.
Giờ phút này ánh mắt của hắn cũng rơi lên trên lệnh bài, chỉ thấy toàn thân lệnh bài này có màu tím, bên trên có từng đường vân kỳ dị, cũng không biết thứ minh khắc trên đó có ý gì, trên lệnh bài không hề có chữ gì, kể cả mặt trước hay mặt sau đều giống nhau, vì thế khiến cho người ta không nhìn ra được điều gì khác biệt, giống như không phân mặt trước mặt sau.
“Quả nhiên là vị kia!” Viện trưởng khẽ nói, sau đó trả lệnh bài này lại cho Vương Đằng: “Thu lại đi, cẩn thận bảo quản, nhất định không được đánh mất, có thể bái tồn tại kia làm thầy, là tạo hóa của ngươi.”
Hai tồn tại Chân Thần liếc mắt nhìn nhau, định nói lại thôi, đệ tử được bọn họ coi trọng cứ không hiểu ra làm sao đã không còn rồi?
Khiến cho người ta tiếc hận, lại thật bất đắc dĩ.
Bọn họ thật sự xem trọng Vương Đằng, thiên phú của đối phương tuyệt đối là một người cao nhất trong những thiên tài bọn họ nhìn thấy những năm qua, không ai có thể bằng.
Đáng tiếc thiên tài như vậy, vô duyên với bọn họ.
Vương Đằng không biết ý tưởng của ba vị Chân Thần, chỉ khẽ gật đầu, thu hồi lệnh bài vào.
Không cần đối phương nhiều lời, hắn cũng biết lệnh bài này rất quan trọng.
Hiện giờ hắn không biết cả sư phụ mình đang ở đâu, chỉ có thể dựa vào lệnh bài này để gắn bó thân phận.
Mà nhìn dáng vẻ của đám người viện trưởng, vị sư phụ hời kia của hắn thật hiển nhiên là một cái đùi lớn, dù thế nào hắn đều phải ôm chặt lấy.
Do đó tấm lệnh bài này tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề gì.
Hơn nữa cuối cùng khi rời đi, hình như vị sư phụ hời kia đã nói…
Hắn được thu làm đệ tử thân truyền?
Vốn vẫn chỉ là đệ tử ký danh, bất cứ lúc nào đều sẽ bị hủy bỏ thân phận, sao đến cuối cùng lại biến thành đệ tử thân truyền nhỉ?
Chẳng lẽ bởi vì Hỗn Độn Tinh Thần quyết của ta?
Sắc mặt Vương Đằng hơi kỳ quái, vị sư phụ hời kia của hắn thảo luận với hắn mười ngày mười đêm, cuối cùng bị tài năng của hắn thuyết phục? Do đó hắn trực tiếp từ đệ tử ký danh biến thành đệ tử thân truyền?
Đãi ngộ này tăng lên, đến mức không kịp đề phòng.
Nhưng cũng là chuyện tốt, ít nhất bắp đùi này ôm càng vững chắc, đáng tiếc tạm thời không biết tên húy của sư phụ, hết cách lấy danh nghĩa của sư phụ đi ra ngoài làm xằng làm bậy.
Lại nói sẽ không phải sư phụ hời kia của hắn đang đề phòng chiêu này của hắn, nên mới không nói cho hắn biết tên họ đấy chứ?
“Nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên vị kia thu đồ đệ.” Viện trưởng cảm thán không thôi nói.
“Lần đầu tiên? Trước kia cho đến bây giờ không có người nào khác tiến vào sơn ngoại sơn kia sao?” Vương Đằng tò mò hỏi.
“Ít nhất trong bảy đại học viện tinh không chúng ta chưa có ai từng tiến vào.” Viện trưởng chắc chắn nói.
“Lại không có ai tiến vào, giống như không phải rất khó!” Vương Đằng hơi kinh ngạc, hắn trong u mê hồ đồ đã tiến vào sơn ngoại sơn kia, u mê hồ đồ đã bái sư, vốn còn chưa hiểu rõ rốt cuộc là có chuyện gì.
“…” Viện trưởng và hai tồn tại Chân Thần khác đều không nói được gì.
Giọng điệu của thằng nhãi này không nhỏ.
Nếu không khó, đâu đến nỗi nhiều năm như vậy vẫn không có ai có thể tiến vào chứ.
Đó là tất cả thiên tài của bảy đại học viện tinh không bao nhiêu năm qua, trong đó không hề thiếu người có thiên phú kinh diễm tinh không, nhưng không hề có ngoại lệ, đều không thể nhận được tán thành, sau đó tiến vào sơn ngoại sơn kia, có thể thấy được khó khăn này rốt cuộc lớn bao nhiêu.
Nhưng bọn họ không có cách nào phản bác, bởi vì Vương Đằng thật sự tiến vào sơn ngoại sơn kia, còn thuận lợi bái sư nữa.
Đương nhiên, bọn họ không đến mức so đo những chuyện này với một đệ tử.
“Viện trưởng, vậy ta còn có thể bái sư không?” Vương Đằng đảo mắt, hỏi.
“Ngươi còn muốn bái sư à?” Viện trưởng dở khóc dở cười.