Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2782 - Chương 2782. Tàn Nhẫn Với Bá Đạo! (3)

Chương 2782. Tàn nhẫn với bá đạo! (3)
Chương 2782. Tàn nhẫn với bá đạo! (3)

Sau đại điển thu đồ đệ, dưới dạy bảo của sư phụ hắn, hắn đã một lần nữa xây dựng xong tâm lý, tìm về được tự tin, muốn liều mạng đuổi theo kịp Vương Đằng, chờ đợi có một ngày đánh bại đối phương, lấy lại kiêu ngạo thuộc về hắn.

Kết quả hắn còn chưa phát huy sức mạnh, hình như Vương Đằng đã bước đi càng xa hơn nữa.

Vậy kêu hắn phải đuổi như thế nào?

Đả kích đến bất ngờ không kịp đề phòng, khiến hắn rất tổn thương.

Người ở phía bên dưới càng khiếp sợ không thôi, Ockham lại thật sự thất bại bởi Vương Đằng, quả thật hơi khó có thể tin nổi.

“Ta không có khả năng thất bại!” Ockham tỏ vẻ không cam lòng, hắn đường đường cường giả bảng top 100 cấp Vực Chủ, lại bị thất bại bởi một võ giả cấp Vũ Trụ, điều này thật sự vô cùng nhục nhã, hắn hoàn toàn không thể tiếp nhận được.

Giờ này ngày này, hắn trở thành người thất bại lớn nhất.

Rất nhiều người đều nhìn thấy được, rất nhanh đoạn tin tức này sẽ lan truyền đi, khiến cho hắn trở thành trò cười lớn nhất trong học viện tinh không.

“Không! Ngươi thất bại rồi!” Vương Đằng lắc mình xuất hiện ở bên cạnh hắn, nhàn nhạt nói.

“Ngươi!” Đồng tử của Ockham co rút lại.

“Bảng top 100 cấp Vực Chủ, rất giỏi sao?” Vương Đằng nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập lạnh nhạt, một cục gạch màu tím xuất hiện trong tay.

“Ngươi định làm gì?” Ockham đột nhiên có một dự cảm xấu, hắn muốn thoát khỏi Vương Đằng, nhưng xương cốt toàn thân vỡ vụn, giờ phút này vốn không thể nhúc nhích, thân hình vẫn còn trong bay ngược không theo khống chế.

“Ngươi tự phụ như vậy, khiến ta thật sự không nhịn được muốn tặng cho ngươi một ‘tài năng’ cao chót vót.” Vương Đằng nhếch miệng cười, cục gạch Phiên Lôi trong tay đột nhiên ném ra.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh…

Vương Đằng ra tay như tàn ảnh, cục gạch Phiên Lôi vẽ ra từng đường cong từ trong tay hắn, dừng ở trên khuôn mặt đang tràn ngập hoảng sợ của Ockham.

Các cục u đang sưng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, gần như bao trùm toàn bộ cả khuôn mặt lẫn đầu của hắn.

Bùm bùm!

Từng đợt lôi điện nổ đùng vang lên theo, khuôn mặt của Ockham cũng xuất hiện màu cháy đen.

Rất nhanh, một cái đầu heo tối đen như mực đã xuất hiện ở trước mặt tất cả mọi người.

“Này…” Mọi người trừng lớn mắt, không thể tin nổi nhìn xem một màn này, thật sự còn khiếp sợ hơn cả việc nhìn thấy Vương Đằng đánh bại Ockham.

Vương Đằng này là ma quỷ hả?

Nhất định là như vậy!

Dù sao Ockham cũng là cường giả trên bảng top 100 cấp Vực Chủ, bị đánh bại thì thôi, còn phải gặp tra tấn không thuộc về người như thế, thật sự quá thảm!

Khóe miệng Wood co giật, hai mắt tràn ngập kinh ngạc.

Trước đó hắn chỉ từng thấy Vương Đằng dùng cục gạch này nện người, nhưng đó đều dùng để đối phó với học viên mới, không ngờ hôm nay kể cả Ockham học viên cũ này cũng gặp phải độc thủ.

Hắn đột nhiên có một dự cảm, hình như Vương Đằng này định duỗi bàn tay tội ác về phía học viên cũ.

Nguy hiểm!

Nguyên Mục mơ hồ đau nhức toàn thân, hắn giống như đang nhớ lại ký ức bị Vương Đằng đánh điên cuồng khi ở bảng Tân Nhân, may mắn khi đó Vương Đằng không sử dụng cục gạch, bằng không chỉ sợ khuôn mặt anh tuấn của hắn đã không thể giữ được.

Đây hoàn toàn không phải việc người có thể làm được!

Rầm!

Sau một lúc, Vương Đằng ném cục gạch xuống, thân thể của Ockham không theo khống chế nện xuống dưới đất, trực tiếp nện ra một hố sâu.

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch.

Tất cả ánh mắt đều ngây ngốc nhìn xem Ockham nửa sống nửa chết đang ở trong hố sâu, miệng hơi hé ra, đã hoàn toàn mất đi khả năng nói chuyện.

Giờ này phút này, bọn họ mới chân chính ý thức được thủ đoạn của Vương Đằng.

Bọn họ đột nhiên phát hiện, mặc dù Vương Đằng này mới chỉ vừa nhậm chức Nghị viên, không hề có bất cứ căn cơ gì, thậm chí ở trong rất nhiều Nghị viên, thực lực có thể chỉ là tồn tại lót đáy, nhưng hắn không hề dễ chọc.

Thủ đoạn của người này tàn nhẫn lại bá đạo, không hề thua kém gì Nghị viên thành danh đã lâu.

Ockham cho rằng có thể tùy tiện bóp nắn Vương Đằng, kết quả sự thật chứng tỏ, hắn vì thế đã phải bỏ ra cái giá nặng nề.

“Ockham dĩ hạ phạm thượng, ra tay với Nghị viên, ta lấy thân phận Nghị viên tuyên bố, hủy bỏ thân phận chuẩn Nghị viên này, ai có ý kiến?” Vương Đằng đưa mắt nhìn xuống Ockham, giọng bình tĩnh nói.

Giọng nói bình tĩnh của Vương Đằng truyền ra, tất cả ánh mắt đều không nhịn được dừng lại ở trên người hắn.

Trong lúc này, xung quanh im lặng đến tiếng kim rơi có thể nghe thấy.

Vương Đằng định trực tiếp hủy bỏ thân phận chuẩn Nghị viên của Ockham, thật sự ngoan độc!

Kể từ đó, Ockham chẳng những mất mặt, kể cả thân phận chuẩn Nghị viên đều không bảo đảm, thật sự thua thiệt đến tận nhà bà ngoại.

Vì để xả cơn tức, ra tay đối phó với Vương Đằng, lại phải trả cái giá nặng nề đến như vậy, có đáng giá không chứ?

Mọi người không khỏi đồng tình với Ockham.

Nguyên Mục hơi biến sắc, ánh mắt có vẻ hoảng sợ nhìn Vương Đằng, trực tiếp hủy bỏ thân phận chuẩn Nghị viên của Ockham, Vương Đằng ra tay quá ác, hoàn toàn không để lại lối thoát cho người ta.

Wood cũng hơi kinh ngạc nhìn Vương Đằng, hắn cho rằng Vương Đằng bắt Ockham chỉ vì để khiến cho đối phương bẽ mặt, không ngờ hắn thật sự định hủy bỏ thân phận chuẩn Nghị viên của đối phương, làm việc đến đường cùng như vậy, chẳng lẽ không sợ đắc tội người sau lưng Ockham sao?

Trước đó thân phận chuẩn Nghị viên của Ockham bị Vương Đằng đẩy xuống, kết quả nửa năm sau, lúc sắp mở ra sát hạch lên cấp Nghị viên, hắn lại nhận được thân phận chuẩn Nghị viên, nếu nói sau lưng không có người ủng hộ, không ai tin tưởng cả.

Vài vị cấp Vực Chủ mới vừa theo Ockham cùng đối phó với Vương Đằng, lúc này sắc mặt đều thay đổi, không thể tin nổi nhìn Vương Đằng.

Nếu Ockham bị phế, bọn họ cũng gần như xong rồi.

Nhưng lúc này bọn họ vốn không thể ra tay, Vương Đằng khiến bọn họ kiêng kỵ, Nghị viên Wood ở bên cạnh cũng khiến bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Mấy người cảm nhận được rõ ràng bản thân đã bị tập trung, nếu dám đánh, Nghị viên Wood nhất định sẽ ra tay với bọn họ.

Cục diện bế tắc lúc này, chỉ dựa vào bọn họ đã không thể phá giải được.

“Phụt!”

Hết chương 2782.
Bình Luận (0)
Comment