Lúc này Ockham đang bò lên từ trên mặt đất, nghe được lời nói của Vương Đằng, lập tức lại phun ra một ngụm máu tươi, khóe mắt gần như muốn nứt ra.
“Được rồi, ngươi có thể lăn.” Vương Đằng nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói.
“Vương! Đằng!” Ockham siết chặt nắm tay, cắn chặt răng, hai mắt tràn đầy tơ máu nhìn Vương Đằng, hơi mồm miệng không rõ phun ra tên của Vương Đằng.
“Còn không mau cút đi, vẫn ngại bản thân chưa đủ ‘tài năng’ cao chót vót sao?” Vương Đằng nói.
“Vương Đằng, ngươi khinh người quá đáng, ta vốn không biết thân phận Nghị viên của ngươi…” Ockham giận dữ, giãy giụa nói.
“Còn định nói dối, ngươi rõ ràng biết được thân phận của ta, lại vì ân oán cá nhân ra tay với ta, bắt nạt ta không có căn cơ, muốn khiến cho ta mất mặt, ngươi có coi trọng hội Trọng tài học viện không vậy.” Vương Đằng chợt quát to.
“Ngươi!” Ockham trừng lớn mắt, người này đổi trắng thay đen như vậy, thật sự không biết xấu hổ, hắn chỉ vào Vương Đằng, ngón tay đều đang run rẩy: “Ta không có, ngươi nói bậy!”
“Có hay không, trong lòng ngươi hiểu rõ.” Vương Đằng khinh miệt nói.
Wood tỏ vẻ kỳ quái, Vương Đằng này thật sự không phải dễ chọc, chẳng những da mặt dày, trái tim cũng đủ đen.
“Đủ rồi!”
Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh truyền đến.
Wood hơi biến sắc, nhìn lại vào trong hư không, chỉ thấy một bóng người chậm rãi hiện ra, đạp không mà đến.
Đó là một võ giả có mái tóc dài màu xanh, thoạt nhìn chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, lỗ tai hơi nhọn, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, ở mi tâm có một tinh thạch hình lăng trụ, giống như được khảm trong máu thịt, hòa hợp làm một, cực kỳ thần kỳ.
Người này rõ ràng là một võ giả tộc Tinh Linh hệ Phong có được danh hiệu là Phong Hành giả!
“Nghị viên Ernest!”
Lúc này cuối cùng hắn đã biết được người đứng sau lưng Ockham rốt cuộc là ai.
Người trước mắt chính là một Nghị viên đứng về phe Phán quyết, đồng thời cũng là chỗ dựa vững chắc của Ockham.
“Phong Hành giả!” Vương Đằng hơi nheo mắt lại, không ngờ lại có thể gặp được một Phong Hành giả ở trong học viện tinh không này.
Lần trước khi ở hành tinh phòng ngự số 29 của đế quốc Đại Càn, hắn đã từng gặp một Phong Hành giả bị loài Hắc Ám khống chế.
Nhưng hiển nhiên không có cách nào so sánh được với với vị trước mắt đây.
Bởi vì người trước mắt rõ ràng là một cường giả cấp Giới Chủ, loại khí tức như có như không tản mát ra từ trên người đối phương cũng không phải võ giả cấp Vực Chủ có thể có được.
Phong Hành giả xem như là một chủng tộc cực kỳ mạnh mẽ ở trong vũ trụ, một Phong Hành giả trưởng thành đến cấp Giới Chủ, thực lực này có thể đoán được.
“Nghị viên Ernest!” Ánh mắt Ockham lộ ra vẻ vui mừng, mong chờ nhìn về phía Phong Hành giả kia.
Vài võ giả cấp Vực Chủ kia đều ào ào có sắc mặt vui vẻ, thật tốt quá, Nghị viên Ernest ra tay, lần này nhìn xem Vương Đằng có thể làm như thế nào?
Tia sáng chớp lóe lên trong mắt Nguyên Mục, hơi cúi người thi lễ với Nghị viên Ernest, vị Nghị viên này có thân phận không thấp ở chỗ anh trai hắn, hắn cũng phải giữ tôn trọng.
Trong vũ trụ, giữ tôn trọng đầy đủ đối với cường giả là lễ nghi cơ bản.
Ernest nhìn Nguyên Mục, trên mặt nở nụ cười, khẽ gật đầu, sau đó nhìn sang Vương Đằng, thu nụ cười lại, thản nhiên nói: “Nghị viên Vương Đằng, một chuyện nhỏ mà thôi, việc gì phải huyên náo lớn đến như thế, cho ta một mặt mũi, chuyện này coi như bỏ qua.”
“Nghị viên Ernest sao?” Vương Đằng hỏi.
“Không sai.” Ernest hơi nhíu mày.
Hắn ở địa vị cao, thực lực mạnh mẽ, bình thường bất cứ ai đều cung kính với hắn, kể cả Nguyên Mục là em trai của Phán quyết đều cực kỳ tôn trọng hắn.
Nhưng giọng điệu của Vương Đằng trước mắt này lại khiến hắn không cảm thấy được tôn trọng gì cả.
Cho dù hai người đều là Nghị viên, nhưng hắn chưa bao giờ coi hai người có địa vị ngang nhau, Vương Đằng này chẳng qua chỉ là học viên mới giống như Nguyên Mục mà thôi.
Có thể đánh bại Ockham thật sự khiến cho hắn kinh ngạc, nhưng vẫn còn chưa đủ nhìn khi ở trước mặt hắn.
Võ giả cấp Vũ Trụ như vậy, hắn có thể bình tĩnh hòa nhã cùng nói chuyện ở đây đã xem như là nhân từ và nhẫn nại lớn nhất của hắn.
“Nghị viên Ernest cho rằng một Nghị viên của hội Trọng tài học viện bị sỉ nhục là việc nhỏ sao?” Vương Đằng hỏi ngược lại.
Chân mày Ernest nhíu lại càng sâu, Vương Đằng này không thể nghi ngờ đã bật ngược lại hắn một quân, nếu hắn trả lời đúng, vậy đang đặt tôn nghiêm của Nghị viên ở đâu?
“Nếu Nghị viên Ernest gặp phải chuyện như vậy, cũng sẽ rộng lượng tha thứ cho người ta sao?” Vương Đằng cười tủm tỉm nhìn đối phương: “Xin nhất định phải thành thật trả lời ta, nhiều người đang nhìn như vậy đó, về sau nếu có người không cẩn thận mạo phạm Nghị viên Ernest, ngươi nhất định sẽ tha thứ cho kẻ đó sao?”
Sắc mặt của Ernest lập tức không dễ coi, một tia sáng lạnh lóe lên trong mắt, nhìn chằm chằm vào Vương Đằng.
Wood nhìn xem mà hơi buồn cười, hắn vốn còn định giúp đỡ Vương Đằng, kết quả phát hiện kể cả Ernest khi ở trước mặt Vương Đằng đều ăn quả đắng, thật sự thú vị.
Nguyên Mục hơi kinh ngạc nhìn Vương Đằng, cười lạnh trong lòng, hắn lại dám mắng Nghị viên Ernest như vậy, đúng là không muốn sống nữa.
“Làm càn! Vương Đằng ngươi dám nói chuyện với Nghị viên Ernest như vậy.” Ockham cố nén đau nhức trên mặt, quát to.
“Ngươi nghe thấy chưa, thằng cha này không hề có một chút tôn trọng nào với Nghị viên như ta cả.” Vương Đằng liếc nhìn Ernest, mỉm cười, đột nhiên có một tia sáng lạnh lóe lên trong mắt, thân hình biến mất tại chỗ.
Ernest có sắc mặt lạnh lùng, giơ tay chộp về phía Vương Đằng.
Wood lại chặn ở trước mặt hắn, cười nói: “Nghị viên Ernest, Ockham bất kính với một Nghị viên, vốn nên nhận lấy trừng phạt.”
Rầm!
Ngay sau đó, Vương Đằng xuất hiện ở trên đỉnh đầu Ockham, một cước đạp xuống, đứng ở trên đỉnh đầu hắn, lực lượng khủng khiếp trực tiếp bộc phát ra.
“Ngươi!” Ockham hoàn toàn không ngờ Vương Đằng lại vẫn dám ra tay khi ở trước mặt Nghị viên Ernest, lập tức lộ ra vẻ không thể tin nổi trong mắt.
Phụt!