“Hai vị thấy như thế nào?” Nghị viên Tống Khoan nhìn về phía hai Nghị viên khác.
Hai người Hồng Liệt và Antoine liếc mắt nhìn nhau, hơi khó xử, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp.
“Ernest, nói lời xin lỗi đi, đừng để Phán quyết khó xử.” Hồng Liệt truyền âm nói.
“Kêu ta xin lỗi một võ giả cấp Vũ Trụ, các ngươi điên rồi sao?” Sắc mặt Ernest âm trầm đến giống như muốn chảy ra nước.
“Không phải chúng ta điên rồi, mà nếu chuyện này tiếp tục ầm ĩ lớn lên, nhất định sẽ dính dáng đến viện trưởng, thân phận Nghị viên của Vương Đằng này là do viện trưởng tự mình mở miệng đòi, ngươi cảm thấy cuối cùng Phán quyết sẽ xử lý như thế nào?” Antoine nói.
“Cái gì? Viện trưởng!” Ernest thay đổi sắc mặt, hơi khó có thể tin nổi nhìn Vương Đằng.
“Bằng không ngươi cảm thấy vì sao hắn lại sẽ từ chuẩn Nghị viên biến thành Nghị viên chứ.” Hồng Liệt thở dài nói.
Sắc mặt Ernest thay đổi không ngừng, trong lòng giãy giụa kịch liệt, cuối cùng cắn răng nói: “Được, ta nói xin lỗi, ta sẽ không khiến cho Phán quyết khó xử.”
Lúc này người vây xem bên dưới đã không biết nên suy nghĩ như thế nào, vài vị Nghị viên kia lại định kêu Nghị viên Ernest xin lỗi Vương Đằng?!!
Ockham tỏ vẻ kinh ngạc, lòng như tro tàn, kể cả Nghị viên Ernest đều bị buộc xin lỗi, hắn còn có khả năng cứu sao?
Làm sao có thể lại như vậy chứ?
Sự việc không phải như thế này chứ?
Vương Đằng dựa vào cái gì khiến một nghị viên kỳ cựu thành danh đã lâu, có được quyền thế vô thượng ở trong hội Trọng tài học viện nói xin lỗi chứ?
Vô số nghi hoặc hiện lên trong lòng hắn.
Nguyên Mục ngây ngốc nhìn xem tất cả, không khỏi siết chặt nắm tay, Vương Đằng này khiến cho hắn quá mức ngoài ý muốn, vì sao đối phương luôn có thể làm chuyện những người khác không thể làm được?
Vương Đằng lẳng lặng nhìn Ernest, ánh mắt lạnh nhạt lại mang theo một chút trêu tức.
Ernest nhìn thấy vẻ mặt đó của hắn, trong lòng cực kỳ nhục nhã, hắn không tỏ vẻ gì, hít sâu một hơi, nói:
“Xin lỗi, ta nhận lỗi với ngươi vì trước đó đã xử lý không thỏa đáng chuyện về Ockham, đều là vấn đề của cá nhân ta, không hề liên quan gì đến hội Trọng tài học viện.”
Giọng nói của hắn không hề nhỏ, đủ để cho toàn bộ người ở xung quanh nghe được, giống như thật sự cực kỳ thành tâm thừa nhận sai lầm của bản thân.
Wow!
Tất cả mọi người kinh hãi ồ lên.
Ernest thế mà thật sự nói xin lỗi.
Một cường giả cấp Giới Chủ xin lỗi một võ giả cấp Vũ Trụ!
Một Nghị viên kỳ cựu xin lỗi một Nghị viên mới!
Khiến cho không ai có thể tưởng tượng nổi.
Tia sáng trong mắt Ockham hoàn toàn ảm đạm xuống, Nghị viên Ernest nói xin lỗi, hắn đã hoàn toàn hết đường cứu.
Sai lầm rồi!
Hắn thật sự đã sai!
Có thể để cho một Nghị viện kỳ cựu nói lời xin lỗi, Vương Đằng vốn không phải người hắn có thể chọc được.
Lúc này cuối cùng hắn đã biết mình rốt cuộc nực cười bao nhiêu, lại định đi trêu chọc đối phương, hiện giờ xem như đã ăn phải quả đắng.
Sóng to gió lớn nổi lên trong lòng Nguyên Mục, không thể bình tĩnh nổi, trong lòng của hắn giống như có thứ gì đó nảy sinh.
Hóa ra đây mới là cường thế chân chính!
Hắn trước kia vốn chính là sống dưới quyền thế của anh trai hắn, tất cả cường thế của hắn đều đều từ chính anh trai của hắn chứ không phải của bản thân hắn.
So sánh với Vương Đằng, hắn thật sự kém đến quá xa.
Vương Đằng hơi nheo mắt lại, không khỏi cảnh giác trong lòng, Ernest này không hề đơn giản, co được giãn được, thế mà lại thật sự nói lời xin lỗi ở trước mặt nhiều người như vậy.
Kẻ địch như vậy mới là người đáng sợ nhất.
Đáng tiếc hiện giờ hắn không có cách nào hoàn toàn giải quyết kẻ địch này.
Hắn thật sự hiểu rõ, mối thù với Ernest đã xem như hoàn toàn kết thành vào hôm nay, đối phương sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn, hắn cũng sẽ không thể kết thúc như vậy.
Hai bên đều hiểu rõ chuyện này trong lòng.
“Nghị viên Vương Đằng, Nghị viên Ernest đã nhận lỗi với ngươi, ngươi cảm thấy như thế nào?” Nghị viên Tống Khoan nói.
“Người này xử trí như thế nào?” Vương Đằng chỉ vào Ockham nói.
“Ockham vô cớ ra tay với Nghị viên, tự nhiên trực tiếp hủy bỏ thân phận chuẩn Nghị viên.” Còn không đợi Tống Khoan nói gì, Hồng Liệt ở bên cạnh đã lạnh nhạt nói.
Một chuẩn Nghị viên mà thôi, hủy bỏ thì hủy bỏ.
Đừng nói hắn còn không phải là Nghị viên, kể cả đã trở thành Nghị viên thì ở trong mắt bọn họ, hắn vẫn còn kém cỏi rất nhiều.
Bọn họ trở thành Nghị viên đã thật lâu, có được quyền thế không cách nào hình dung được ở trong hội Trọng tài học viện, Nghị viên mới nhậm chức vốn không thể so sánh được với bọn họ.
Đương nhiên, ngoại trừ Vương Đằng.
Hắn quá mức đặc thù, khiến vài Nghị viên này đều không thể không thận trọng đối đãi, bằng không đã không đến mức xảy ra một màn như hôm nay.
Vương Đằng nhìn Ernest.
“Hủy bỏ đi.” Ernest thản nhiên nói, không liếc nhìn Ockham nữa.
“Được!” Vương Đằng gật đầu, nói: “Sớm như vậy không phải đã xong rồi sao, việc gì phải náo loạn đến mức độ như thế này chứ.”
Ockham tỏ vẻ tuyệt vọng, địa vị hắn theo đuổi mấy năm nay, giờ phút này đã hoàn toàn rời khỏi hắn mà đi, hơn nữa chỉ sợ về sau không còn cơ hội tiến vào trong hội Trọng tài học viện được nữa.
Sau khi bị phế trừ thân phận chuẩn Nghị viên, hắn đã hoàn toàn vô duyên với hội Trọng tài học viện.
Rất nhiều người thổn thức không thôi, Ockham này thật sự quá thảm, đắc tội Vương Đằng, lại rơi vào kết cục như vậy, thật sự còn thê thảm hơn bị đánh một trận trăm ngàn lần.
“Nghị viên Vương Đằng, nếu mọi chuyện đã được giải quyết, không bằng theo chúng ta thực hiện một vài công việc bổ nhiệm Nghị viên.” Tống Khoan làm tư thế xin mời, nói.
Vương Đằng này đã là củ khoai tây bỏng tay, vì không gây ra chuyện càng lớn hơn, vẫn kêu hắn thuận lợi trở thành Nghị viên trước, miễn cho dẫn viện trưởng đến đây.
Vương Đằng gật đầu, việc đã đến nước này, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua thân phận Nghị viên, chống lại Ernest cũng phải mượn dùng thân phận Nghị viên này.
Tống Khoan lập tức nhẹ nhàng thở ra, sau đó mấy người dẫn Vương Đằng bước vào bên trong hội Trọng tài học viện.