Đạo tặc tinh không giàu như thế sao? Mua được cả phi thuyền cấp Giới Chủ.
“Đúng là phi thuyền cấp Giới Chủ.” Viên Cổn Cổn cũng có chút kinh ngạc, nói: “Xem ra đám đạo tặc tinh không này rất có tiền!”
“Sẽ không xui xẻo gặp ngay phải võ giả cấp Giới Chủ chứ?” Vương Đằng không sợ hãi gì cả mà chỉ ngạc nhiên hỏi: “Có thể thăm dò ra cấp bậc của võ giả bên trong không?”
“Một võ giả cấp Vực Chủ, bảy võ giả cấp Vũ Trụ và hai mươi lăm võ giả cấp Hằng Tinh!” Viên Cổn Cổn tiến hành thăm dò và nhanh chóng đưa ra đáp án.
“Cấp Vực Chủ! Pơ phệch! Pơ phệch!” Vương Đằng thở phào nhẹ nhõm, hắn không sợ cấp Vực Chủ.
“Đừng bảo là lũ đạo tặc tinh không này nghĩ chỉ có một mình võ giả cấp Vũ Trụ là ngươi nên mới trắng trợn đến cướp bóc như thế đấy nhé, còn không thèm phong tỏa tinh không xung quanh nữa kìa.” Viên Cổn Cổn như nghĩ đến điều gì đó, kỳ lạ nói.
“Ta cảm thấy hình như là vậy.” Vương Đằng mỉm cười, gặp phải một lũ ngốc rồi.
“Đối phương yêu cầu kết nối liên lạc.” Đột nhiên, Viên Cổn Cổn nói.
“Nhận đi.” Vương Đằng cười nói.
Viên Cổn Cổn gật đầu, một màn sáng hiện lên, trong màn sáng xuất hiện một người đàn ông trung niên với sắc mặt u ám, vừa liếc nhìn Vương Đằng đã thầm nghĩ quả nhiên, trên mặt cũng lộ vẻ trêu tức, nói: “Anh bạn nhỏ này, ngươi đã bị chúng ta đánh cướp, giờ mời ngươi ngoan ngoãn phối hợp đừng làm khó ta, bằng không tự gánh lấy hậu quả.”
“Phải phối hợp như thế nào? Các ngươi đừng hại ta, muốn bao nhiêu tiền ta đều đưa hết, ta có rất nhiều tiền.” Vương Đằng mang vẻ hoảng hốt, dáng vẻ “run sợ” cuống cuồng nói.
“Ha ha ha...” Trên phi thuyền đối diện phá lên tràng cười to, hiển nhiên đám võ giả trong phi thuyền đó đều thấy được trò hề của “con cháu thế lực lớn” trước mắt này.
Đối với đạo tặc tinh không họ mà nói, nhìn thấy đám con cháu thế lực lớn tỏ ra run sợ chắc chắn là một loại lạc thú.
Dù sao họ cũng là đạo tặc tinh không, ra ngoài đổi mạng để kiếm sống, trong khi đối phương sống trong an nhàn sung sướng, chỉ cần há mồm là có được tài nguyên dồi dào, so sánh như thế, dù là ai cũng cảm thấy bất bình thôi.
Viên Cổn Cổn bĩu môi, lại nữa rồi, cái tên diễn trò này, lại thích đóng kịch như vậy.
“Mở phi thuyền của ngươi ra cho chúng ta tiếp quản, chớ có phản kháng, chúng ta chỉ cần tiền, ngươi ngoan ngoãn phối hợp, chúng ta sẽ không hại ngươi.” Khóe môi người đàn ông trung niên cong lên, nhẹ nhàng nói.
“Vâng vâng vâng, ta thề không phản kháng, các ngươi đừng hại ta.” Vương Đằng ‘hoảng sợ’ nói.
Sau đó, hắn nháy mắt với Viên Cổn Cổn, mở cửa phi thuyền Ma Sát.
Đoàn người đi ra từ trong phi thuyền đối diện, tiến vào trong phi thuyền Ma Sát để đánh giá chiến lợi phẩm này, ánh mắt đều mừng rỡ như điên.
“Đội trưởng, chiếc phi thuyền cấp Giới Chủ này xịn vãi, xịn gấp mấy lần chiếc phi thuyền mà chúng ta vất vả lắm mới tậu được kia, chúng ta vớ bở rồi!” Tên võ giả có vết sẹo trên mắt mừng rỡ nói.
“Phong cách của chiếc phi thuyền này cũng rất hợp với chúng ta, không ngờ con dê béo này cũng có sở thích giống chúng ta đấy nhể.”
Người đàn ông trung niên đánh giá xung quanh, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ sung sướng.
Phong cách của chiếc phi thuyền này thật sự rất phù hợp với đạo tặc tinh không họ, hắn chỉ nhìn một cái thôi là thích ngay.
Lũ đạo tặc tinh không này vừa nói chuyện vừa nghênh ngang đi vào phòng điều khiển chính của phi thuyền Ma Sát, cứ như thể đã coi mình là chủ nhân của nơi này.
Khi chúng thấy Vương Đằng trong buồng điều khiển chính thì càng cười hô hố.
“Lại đây.”
Tên tráng sĩ trung niên có vết sẹo trên mặt hung hăng trợn mắt với Vương Đằng, quát nạt về phía hắn.
“Các vị đại ca, ta có thể đưa toàn bộ của cải cho các ngươi, chỉ cầu các ngươi tha cho ta một mạng.” Vương Đằng nơm nớp nói.
“Bảo ngươi lại đây thì cứ lại đây, lắm mồm cái gì.” Tráng sĩ mặt sẹo lạnh giọng quát.
“Vâng vâng vâng!” Vương Đằng lò dò đi ra.
“Nom dáng vẻ nhỏ nhắn nuột nà thế này, có khi còn bán được giá ấy chứ.” Tên tráng sĩ mặt sẹo đánh giá Vương Đằng, ánh mắt như đang đánh giá một miếng thịt lợn, chậc chậc nói.
“...” Vương Đằng.
“Há há há...” Đạo tặc tinh không xung quanh cười hô hố.
“Chưa kể thẳng oắt này còn đẹp mã vl nữa, đến cả ta cũng phải ghen tị, bán cho đám quý bà giàu sụ giới thượng lưu chắc chắn sẽ được giá hời.” Người đàn ông trung niên vuốt cằm nói.
“Ha ha ha...” Viên Cổn Cổn không nhịn được cười, tiếng cười văng vẳng trong đầu Vương Đằng mãi thôi.
Buồn cười quá!
Đám đạo tặc tinh không này định bán Vương Đằng cho mấy bà già giàu có!
“Nín cười đi!” Vương Đằng bất lực.
Trai trẻ đẹp trai ra ngoài cũng phải bảo vệ mình nữa hay sao? Thế giới bên ngoài thật nguy hiểm.
Hắn hoàn toàn không ngờ rằng có một ngày mình có nguy cơ bị bán đi chỉ vì vẻ đẹp trai, thật là tạo hóa trêu ngươi.
Tráng sĩ mặt sẹo cười xong thì đột ngột vươn tay muốn bóp mặt Vương Đằng.
“Tên nhãi ngươi lớn lên kiểu gì mà đẹt mẹ làm người ta ghen tị quá.”
“Chết tiệt!” Vương Đằng rùng mình phát ói, trong mắt lóe lên hàn quang, nhìn về phía tráng sĩ mặt sẹo.
Đến nước này thì không nhịn nổi nữa rồi!
Mồm miệng bẩn thỉu thì thôi, hắn không ngại chơi đùa với họ, thế nhưng đối phương còn động tay động chân nữa, vừa nghĩ đến việc để một tên đực rựa bóp mặt mình là cả người Vương Đằng nổi đầy da gà.
Tinh thần lực của Vương Đằng mạnh thế nào, cộng thêm khí thế khủng khiếp như thế, cho dù chưa cố ý phóng ra cũng đủ để người ta kinh hãi, đừng nói là võ giả cấp Vũ Trụ, đến cả võ giả cấp Vực Chủ đều kinh hoàng.
Tráng sĩ mặt sẹo nhìn thấy ánh mắt này của Vương Đằng thì lập tức biến sắc, hoảng sợ cùng cực, toàn bộ thân hình cường tráng không khỏi thụt lùi mấy bước.
“Không hay rồi!” Người đàn ông trung niên cũng thấy ánh mắt của Vương Đằng thì tâm thần chấn động, đây nào phải ánh mắt của một con dê béo bở, rõ ràng là của một con sói dữ cô độc đấy chứ.