“Đúng thế, là hạng đầu trộm đuôi cướp nhưng do võ giả cao cường tạo thành ấy.” Viên Cổn Cổn gật đầu, không khỏi oán giận nói: “Đã bảo ngươi tốt nhất là mời một số võ giả mạnh làm vệ sĩ cùng đi đến hành tinh Ngũ Táng mà ngươi cứ cố chấp đi một mình, nhỡ gặp phải đạo tặc là võ giả cấp Vực Chủ hay cấp Giới Chủ thì sao?”
“Gặp thì gặp chứ sao, thực lực của ta đối phó với cấp Vực Chủ bình thường lại chả dễ như trở bàn tay à.” Vương Đằng rất tự tin, mà hắn cũng có đủ vốn liếng để có được sự tự tin ấy: “Cấp Vực Chủ bên ngoài cũng không lợi hại bằng võ giả thiên tài trong học viện tinh không đâu.”
“Vấn đề là đa số họ đều là những thành phần liều mạng.” Viên Cổn Cổn nói.
“Không sợ chết thì cũng có hơi nan giải đấy.” Vương Đằng vuốt cằm gật đầu nói.
“Nếu gặp phải đạo tặc tinh không cấp Giới Chủ thì sao?” Viên Cổn Cổn lại hỏi.
“Ngươi có thể mong ta gặp chuyện tốt lành được không?” Vương Đằng hết chỗ nói, lại kinh ngạc bảo: “Mà cường giả cấp Giới Chủ sao lại đi làm đạo tặc tinh không, dù làm người phục vụ cho một số ít thế lực chẳng phải tốt hơn à?”
“Vấn đề này liên quan đến hoàn cảnh đặc biệt của cương vực U Phù, nơi đây thật sự hỗn loạn, đôi khi làm người phục vụ còn chết sớm hơn làm đạo tặc tinh không, lại không kiếm tiền nhanh bằng đạo tặc, nên tự khắc có nhiều người thà làm đạo tặc tinh không còn hơn, tự do tự tại, không bị ai quản lý, thế chẳng tốt hơn à.” Viên Cổn Cổn giải thích: “Huống chi, khi họ đến một tinh cầu trật tự thì có mấy ai biết họ là đạo tặc tinh không đâu?”
“Đương nhiên cũng có một số võ giả không muốn làm đạo tặc tinh không, thì họ sẽ rời khỏi cương vực U Phù và đến cương vực khác để phát triển.”
“Có lý.” Vương Đằng thở dài, nói: “Xem ra nếu gặp phải thật thì chúng ta cũng chỉ có thể trốn chạy mà thôi.”
“Ta tưởng ngươi lợi hại thế nào, cho là mình có thể chống lại cường giả cấp Giới Chủ chứ.” Viên Cổn Cổn xỉa xói.
Thật ra, nó chỉ muốn nhắc nhở Vương Đằng, dù Vương Đằng thật sự đánh bại mấy tồn tại cấp Giới Chủ, nhưng đều là những tình huống đặc biệt.
Nếu một võ giả cấp Giới Chủ không bị thương và không bị ngoại lực kiềm chế thì với thực lực hiện giờ của Vương Đằng vẫn chưa tính là đủ.
“Không dám! Không dám!” Vương Đằng cười hi hi nói.
...
Ngay trên hướng đi của ‘Ma Sát’, một phi thuyền cấp Vực Chủ cỡ nhỏ đang ẩn nấp trong hư không, trên phi thuyền có hơn chục tên võ giả.
Trong đó đa phần là võ giả cấp Hằng Tinh, có hai ba mươi tên, cấp Vũ Trụ thì có sáu bảy người, và chỉ có một võ giả cấp Vực Chủ.
Đám võ giả này đang uống rượu say sưa trong sảnh của phi thuyền, bên cạnh đặt đủ loại binh khí với một số mỹ nữ ăn mặc hở hang ở bên cạnh, cùng với những lời lẽ bẩn thỉu thường tuôn ra từ mồm chúng.
“Bà nó chứ, chúng ta mai phục ở đây năm ngày giời mà không có mống nào đi qua, còn như thế nữa thì chắc chúng ta phải đề nghị đội trưởng chuyển sang mai phục ở chỗ khác thôi.” Một tráng sĩ trung niên có vết sẹo trên mặt vừa nốc một ngụm rượu to vừa hùng hổ nói.
“Lần này đúng là vận phân chó, nếu là trước đây thì đã sớm mở hàng rồi.” Một võ giả với dáng vẻ hung dữ khác nói.
Những võ giả khác cũng hùa vào mỗi người một câu, cả một đống lời lẽ bẩn thỉu.
“Bíp! Bíp! Bíp!”
Lúc này, bên trong phi thuyền chợt vang lên tiếng cảnh báo.
Tất cả võ giả đồng loạt giật mình, ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy một màn sáng hiện ra, một người đàn ông trung niên vẻ mặt u ám xuất hiện trong màn sáng, cất tiếng nói: “Chuẩn bị sẵn sàng, tiền phương xuất hiện dê béo, các anh em mở hàng.”
“Dê béo!” Một đám võ giả trong phi thuyền sáng rực mắt lên, vui sướng phấn khích.
Họ đã chờ nhiều ngày trời, cuối cùng cũng chờ được một con dê béo.
“Đúng thế, đúng là một con dê béo bở, trong phi thuyền chỉ có một võ giả cấp Vũ Trụ lại lái chiếc phi thuyền cấp Giới Chủ, chắc là con cháu thế lực lớn nào đó, chúng ta đi cướp hắn.” Người đàn ông trung niên nói.
“Võ giả cấp Vũ Trụ! Phi thuyền cấp Giới Chủ! Há há há...” Cả lũ cười phá lên, kích động không thôi.
Nói chung, trên phi thuyền của đạo tặc tinh không đều có dụng cụ có thể thăm dò đẳng cấp sinh mệnh bên trong phi thuyền, để đề phòng việc gặp phải thứ dữ, của cải không cướp được còn bất cẩn đi tong cả mạng sống.
Trên phi thuyền đạo tặc tinh không này có võ giả cấp Vực Chủ, thậm chí họ còn tậu cả dụng cụ có thể thăm dò phi thuyền cấp Giới Chủ nữa.
Sở dĩ họ sẵn lòng bỏ ra một khoản tiền lớn để mua thiết bị này là vì gần đây thường có cường giả trên các phi thuyền cấp Giới Chủ, nếu không kịp tránh né sẽ dễ chết như chơi, thứ hai là vì dê trên phi thuyền cấp Giới Chủ thì thường béo hơn một chút.
Dựa theo kinh nghiệm để phán đoán thì có không ít người sử dụng phi thuyền cấp Giới Chủ là con cháu của các thế lực lớn, cướp một lần đủ để họ ăn chơi hơn nửa năm.
Ở cương vực U Phù, đạo tặc tinh không không quan tâm ngươi có phải con cháu của các thế lực lớn hay không, cứ cướp trước đã, còn về hậu quả, cùng lắm là bị đuổi giết thôi mà.
Mà đạo tặc tinh không ở cương vực U Phù đông nhung nhúc, nếu giết người diệt khẩu rồi, trong vũ trụ bao la này có ai biết là họ làm đâu?
Tóm lại, làm đạo tặc tinh không chính là nghề của bọn họ.
“Vương Đằng, hình như chúng ta đụng độ phải đạo tặc tinh không rồi?” Trên phi thuyền Ma Sát, Viên Cổn Cổn nói với sắc mặt kỳ lạ.
“Cái gì?” Vương Đằng ngạc nhiên, vừa nhắc tới đạo tặc tinh không là tới liền luôn hả?
“Người ta chặn đường chúng ta luôn rồi kia.” Viên Cổn Cổn không nói lên lời.
Khi họ đến gần, qua mô phỏng toàn cảnh, Vương Đằng nhìn thấy một chiếc phi thuyền loại nhỏ trắng trợn chắn trước mặt họ, bên ngoài phi thuyền còn có rất nhiều hình vẽ dữ tợn, trông rất chi là ác độc, giống như... rất kiêu ngạo!
“Đây là phi thuyền cấp Giới Chủ?” Vương Đằng kinh ngạc hỏi.