Nhưng cũng chính vì vậy nên rất nhiều người đã chú ý tới hắn, xôn xao suy đoán hắn là ai? Lại có thể đứng cùng một chỗ với thiên kiêu của năm đại gia tộc, còn ăn đồ với người con gái cưng của hai đại gia tộc.
Nhưng cảnh tiếp theo khiến mọi người càng kinh ngạc hơn.
Tên này là kẻ ham ăn!
Người đẹp ở bên cạnh lại chỉ lo ăn đồ, trai thẳng sắt thép cũng không thẳng như vậy.
“Tên này không phải là ma đói đầu thai chứ?”
Một tiếng người vang lên trong đám người, người khác lập tức xôn xao cười thầm.
Vương Đằng không để ý những tiếng cười nhạo này, chỉ lo ăn đồ của mình, nhiều món ngon như vậy, còn là miễn phí, không ăn thì uổng phí. Hắn cầm một dị quả lên, nhét thẳng vào trong miệng, nhai cồm cộp hai cái rồi nuốt vào bụng.
“Ha ha ha…” Mọi người thấy cảnh này, cuối cùng cũng không nhịn được cười rộ lên.
Hai người Y Táng Tâm Nặc và Thủ Táng Thải Vân nhìn Vương Đằng, thấy hắn lại không hề để ý, trong lòng đều không khỏi hơi bội phục hắn.
Đổi lại là bọn họ thì thật sự chưa chắc làm được mặt không thay đổi như hắn.
Tracy muốn che mặt, tên này mất mặt quá rồi, cho dù là người chưa ăn món ngon của hành tinh Ngũ Táng mấy như nàng cũng không tới mức ăn thoải mái không hề kiêng dè như vậy. Tên này tốt xấu gì cũng là nhà thám hiểm tinh không, không tới mức như vậy chứ?
Tùng!
Đúng lúc này, một tiếng vang trầm thấp vang khắp đại sảnh.
“Sao vậy?” Vương Đằng không khỏi ngẩng đầu nhìn.
“Tiết mục trợ hứng bắt đầu rồi!” Y Táng Tâm Nặc tao nhã đưa đĩa trong tay cho một người hầu nữ, nói: “Đi thôi, chúng ta qua đó xem.”
“Đợi ta đã.” Vương Đằng lại gắp thêm chút đồ, bê đĩa tiến về phía trước. “Đi thôi!”
“…”
Hai người Y Táng Tâm Nặc cạn lời lắc đầu, lúc này bọn họ cũng cảm thấy e tên này thật sự là kẻ ham ăn, nhà ẩm thực không đủ để hình dung thuộc tính ham ăn của hắn, đánh giá thấp hắn quá rồi.
“Đi nào, đừng ngẩn người nữa!” Thấy bọn họ còn ngẩn người tại chỗ, không khỏi thúc giục, nói.
Hai người phụ nữ đưa mắt nhìn nhau, dở khóc dở cười, nhưng cũng không nói gì nhiều, dẫn Vương Đằng đi về phía trước.
“Anh Hàn thích những món ngon này như vậy, lúc rời đi ta cho người chuẩn bị chút cho ngươi.” Thủ Táng Thải Vân nói.
“Vậy thì cảm ơn.” Vương Đằng gật đầu, lại nói: “Nếu có thể tìm được sách dạy nấu ăn tương ứng thì càng tốt, ta có thể tự làm.”
“Hơ… ngươi còn biết tự làm sao?” Thủ Táng Thải Vân sửng sốt.
“Ra bên ngoài, không thể để bụng mình đói, cho nên nhân tiện ta đã học chút linh trù.” Vương Đằng nói.
“Linh trù sư!” Hai người phụ nữ kinh ngạc nói.
“Chẳng qua là Linh trù sư thôi, không tính là gì, trình độ linh trù của anh Hàn đã đạt đến cấp Đại sư chưa?” Quy Táng Viêm tiến lên, hỏi.
“Ta không phải cấp Đại sư…” Vương Đằng lắc đầu.
“Không phải cấp Đại sư, linh thực làm ra chắc chắn bình thường, chẳng trách dáng vẻ anh Hàn như chưa từng ăn món ngon vậy.” Quy Táng Viêm nói.
“Ta là cấp Tông sư.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“…” Quy Táng Viêm.
Cấp Đại sư không tính là gì, trong vũ trụ chỗ nào cũng thấy, nhưng cấp Tông sư thì khác, cấp Tông sư không dễ dàng đạt được như vậy.
Cho nên dù là chuyên gia nghề phụ cấp không quá cao trong vũ trụ như Linh trù sư sau khi đạt đến cấp Tông sư cũng sẽ có được sự tôn trọng của không ít người.
Nhà thám hiểm tinh không trước mặt này lại là một Linh trù sư cấp Tông sư, thật hay giả vậy?
“Có cần cho ngươi xem chứng nhận liên minh Phó Chức Nghiệp của ta không?” Vương Đằng cười híp mắt hỏi.
“… Không cần!” Quy Táng Viêm yên lặng một lát, lắc đầu nói.
Hắn lại yên lặng lùi xuống phía sau, đi cùng với hai người Hoành Táng Mạc như người cùng hội cùng thuyền.
“Không ngờ anh Hàn còn là một linh trù tông sư!” Y Táng Tâm Nặc cảm thán nói.
“Chỉ tùy tiện học thôi.” Vương Đằng khiêm tốn nói.
“Tùy tiện học đã có thể đạt đến cấp Tông sư, ngươi không phải là khiêm tốn nha.” Thủ Táng Thải Vân cười nói.
Vương Đằng không khỏi sửng sốt, bản thân lại bị làm khó xử, hắn cười khổ nói: “Xem ra ta không thể khiêm tốn quá.”
“Bây giờ ta rất tò mò anh Hàn còn có bao nhiêu bất ngờ chờ đợi chúng ta, lẽ nào nhà thám hiểm tinh không đều lợi hại như vậy sao?” Ánh mắt tò mò của Y Táng Tâm Nặc nhìn Vương Đằng, hỏi.
“Bình thường! Bình thường! Ta chỉ học hơi tạp chút.” Vương Đằng xua tay nói.
Lúc mấy nói chuyện, mấy người đã thấy một sân thượng to lớn, rất nhiều người đang xúm lại chỗ đó.
“Ế! Đó là đang cược quặng nhỉ?” Vương Đằng kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, Chỗ này của chúng ta sẽ có rất nhiều khoáng thạch kỳ lạ, có một số là từ các phòng cược quặng lớn tuồn ra, có cái thì là khoáng thạch không biết tên mua lại từ trong tay một số võ giả, đều rất có giá trị ‘cược’.” Y Táng Tâm Nặc gật đầu nói.
“Chúng ta qua đó chơi đi, rất lâu rồi không cược quặng.” Thủ Táng Thải Vân hơi ngứa tay, lập tức hứng khởi nói.
Đám người trước mặt thấy mấy người đến, lập tức nhường đường để bọn họ đi qua.
Đám người Vương Đằng bước lên trên sân thượng đã có thể thấy khoáng thạch đặt trong từng tủ trưng bày. Những khoáng thạch này vô cùng quái lạ, ngoại hình khác nhau, màu sắc cũng cực kỳ phức tạp. Nếu không phải người có kinh nghiệm phong phú, thì rất khó nhìn ra lai lịch của những khoáng thạch này từ vẻ bề ngoài.
Rất nhiều người xúm lại xung quanh khoáng thạch, tùy tiện bình phẩm, say sưa thảo luận, nhưng người ra tay lại không nhiều.
Khoảng thạch có thể vào bữa tiệc, giá cả đều cực kỳ đắt đỏ, không phải võ giả bình thường có thể mua nổi.
Nếu không cẩn thận mua phải quặng lởm, gia sản của một võ giả cấp Vực Chủ không chừng cũng có thể bị đào rỗ trong một đêm.
Cho nên cho dù người xem không ít, nhưng người mua lại ít hơn rất nhiều.
“Anh Hàn có muốn chơi cùng không?” Y Táng Tâm Nặc hỏi.
“Được thôi, đúng lúc ta cũng rất có hứng với cái này.” Vương Đằng cười nói.
Quả thật hắn vô cùng hứng thú với cược quặng, dù sao đối với loại người có hack như hắn, cược quặng này đúng là kiếm không tốn gì, còn có thể có được không ít bảo vật không ngờ tới, cớ gì mà không làm.