Chỉ là hắn cũng không nghĩ xem, nếu không phải hắn cứ dây dưa, hơn nữa vì sự xuất hiện của Vương Đằng còn khiến tâm lý của bản thân hơi mất cân bằng, tất nhiên cũng sẽ không cứ phạm phải các loại sai lầm cấp thấp, khiến đánh giá của hắn ở trong lòng Y Táng Tâm Nặc giảm liên tục, cuối cùng trở thành không kiên nhẫn.
Con người đều sợ so sánh.
Nếu lúc trước, thiên kiêu như Hoành Táng Mạc cho dù trông hơi xấu thì theo Y Táng Tâm Nặc thấy tốt xấu gì cũng là thiên phú đủ mạnh, nàng không tới mức không kiên nhân với hắn như vậy.
Nhưng Vương Đằng xuất hiện, trong lòng Y Táng Tâm Nặc không khỏi so sánh hai người với nhau, phát hiện cách làm người của Hoành Táng Mạc thật sự kém hơn rất nhiều.
Có lúc thậm chí Y Táng Tâm Nặc còn nghĩ có phải nàng nên tìm cơ hội đến chỗ khác xem xem, chứ không phải tu luyện mãi ở hành tinh Ngũ Táng.
Trong lời kể của Vương Đằng, tinh không bên ngoài vô cùng đặc sắc, không kém hơn hành tinh Ngũ Táng.
Quy Táng Viêm ở bên cạnh vốn cũng muốn cược với Thủ Táng Thải Vân, kết quả thấy Hoành Táng Mạc bị nói thê thảm như vậy, thậm chí cũng có hơi dấu vết nghi ngờ bản thân, nên lập tức đánh bay suy nghĩ này.
Vẫn là đừng tự tự chuốc vạ vào thân nữa.
Nhưng hắn cũng càng có thêm kiên định muốn thắng Vương Đằng.
Nhất định phải thắng!
Dáng vẻ tên này kiêu căng quá rồi, còn để hắn tiếp tục làm màu, thì ngay cả Thủ Táng Thải Vân cũng sẽ bị câu mất, đến lúc đó hắn khóc cũng không có chỗ mà khóc.
“Đây là?”
Bên khác, Vương Đằng nhìn thấy một khoáng thạch đen xì, ánh mắt hơi trợn to, trong lòng chấn động.
Hắn đã thấy cái gì?
Quả tim!!!
Trong khoáng thạch kia, hình như có một quả tim bị phong ấn, nhưng dưới ‘đôi mắt Chân Thị’ của hắn có thể nhìn thấy thứ giống quả tim kia đang tỏa ra ánh sáng màu vàng, vô số phù văn huyền ảo đang bồng bềnh trong ánh sáng màu vàng, cực kỳ lóa mắt!
Trong khoáng thạch lại có một quả tim!
Vương Đằng cảm thấy hơi hoang đường, trong một khoáng thạch không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, sao có thể có một quả tim được!
Đây đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Hắn hít sâu để bản thân bình tĩnh lại.
Hắn nhất định phải mua khoáng thạch này, tuyệt đối phải mua, cho dù bên trong là gì đều không thể bỏ qua.
“Nhưng… khoáng thạch này không thể bị lộ!” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, nếu thật sự là một quả tim, giá trị sẽ quá cao, nếu để lộ ra thì e là sẽ dẫn tới một số sự dòm ngó không cần thiết.
Bây giờ hắn phải làm việc khiêm tốn, không thể gây sự chú ý quá.
Rất nhanh hắn đã có kế hoạch, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, nói: “Cái này, cái này, cái kia… những cái này ta đều lấy!”
Những cái này đa số đều là khoáng thạch có thể tăng lớn vừa nãy hắn tìm được, đương nhiên cũng lẫn mấy cái lỗ nhất định.
Đám người Y Táng Tâm Nặc lập tức ngạc nhiên.
Tên này mua nhiều khoáng thạch như vậy làm gì?
Chơi bán sỉ sao?
Đại ca, đây là cược quặng đấy được không!
“Nhiều như vậy, ngươi mua nổi không?” Hoành Táng Mạc sửng sốt, sau đó không khỏi châm biếm, hỏi.
“Trả tiền!” Vương Đằng lười tranh cãi với hắn, trực tiếp nói.
Hoành Táng Mạc nhìn dáng vẻ có tiền có khí phách của hắn, biểu cảm trên mặt không khỏi cứng đờ.
Tên này có tiền như vậy sao?
Khoáng thạch Vương Đằng chọn cộng lại những hơn mười tám khối, giá cả ít nhất hơn năm tỉ đồng Vũ Trụ.
Cho dù Hoành Táng Mạc là đệ tử của năm đại gia tộc, thì trong chốc lát cũng không lấy ra được nhiều đồng Vũ Trụ như vậy, cũng sẽ thấy đau thịt.
Nhưng trông dáng vẻ của Vương Đằng hình như vô cùng thoải mái, nói trả tiền là trả tiền, hoàn toàn không hề do dự chút nào.
Chênh lệch bỗng chốc đã xuất hiện rồi!
Hắn phát hiện bản thân hoàn toàn không tìm được bất cứ cảm giác ưu việt nào trước mặt Hàn Chú này.
“Tên này hình như rất có tiền!” Hai người Y Táng Tâm Nặc và Thủ Táng Thải Vân không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Nhà thám hiểm tinh không giàu như vậy sao?
“Ngươi mua nhiều như vậy không phải là muốn chiến thắng bằng số lượng đấy chứ? Điều này không hợp quy định.” Lúc này, Quy Táng Viêm nói.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ dùng cái này để cược với các ngươi!” Vương Đằng tùy tiện chọn một khoáng thạch không to không nhỏ trong số khoáng thạch được mua ra, yết giá cũng không cao, so với đám người Hoành Táng Mạc thì là rẻ tới không thể rẻ hơn rồi.
Mọi người lập tức nhìn qua, không khỏi sửng sốt.
“Năm mươi sáu triệu!” Thấy yết giá, Y Táng Tâm Nặc và Thủ Táng Thải Vân đều lập tức ngạc nhiên.
“Ngươi không khỏi qua loa quá rồi đấy!” Thủ Táng Thải Vân làm biểu cảm “ngươi đang đùa ta”, cạn lời nói.
“Giá cả này thấp quá, mặc dù chúng ta đều biết cược quặng nằm ở một chữ cược, nhưng tính cá cược của khoảng thạch này thật sự quá lớn.” Y Táng Tâm Nặc cũng lắc đầu nói. “Tầm quặng sư định giá năm mươi sáu triệu đồng Vũ Trụ cho nó không phải không hề có lý, bọn họ không hề coi trọng khoáng thạch này.”
“Ha ha ha…” Hoành Táng Mạc không khỏi cười to, tràn đầy giễu cợt nói: “Ngươi đúng là dám nghĩ, vậy mà muốn dùng một khoáng thạch hơn năm mươi triệu để so với chúng ta.”
“Không được sao?” Vương Đằng trông như vô tội, hỏi.
“Được, đương nhiên là được, quá được ấy chứ!” Hoành Táng Mạc gật đầu lia lịa, dùng cái này để so với hắn mới tốt, hắn thắng chắc rồi.
Y Táng Tâm Nặc không khỏi lườm Hoành Táng Mạc, nói: “Ngươi vẫn là đổi khối khác đi, thi như vậy chẳng có ý nghĩa gì.”
“Ngươi thiên vị hắn quá rồi, tự hắn chọn liên quan gì tới ta chứ.” Hoành Táng Mạc oán hận nói.
Thủ Táng Thải Vân nhìn Vương Đằng, không nói gì nhiều. Mặc dù nàng rất có thiện cảm với Vương Đằng, nhưng không tới mức bảo vệ đối phương khắp nơi.
Hai người mới quen biết chưa tới một ngày thôi.
Còn Y Táng Tâm Nặc lại hơi nằm ngoài dự đoán của nàng, đối phương hình như rất coi trọng Hàn Chú.
“Cứ chọn cái này đi!” Vương Đằng không giải thích, trực tiếp nói.
“Ngươi!”
Y Táng Tâm Nặc cau mày, cảm thấy lòng tốt của mình cho chó ăn rồi, trong lòng không khỏi thấy hơi tức giận.
Thiệt cho vừa rồi nàng còn chọn tin đối phương, không ngờ tên này lại vô lễ như vậy.