“Trời ơi! Hoàng Linh Kim Sa này chắc chắn không chỉ tám tỉ, ít nhất phải đáng mười hai tỉ!”
“Đúng, mười hai tỉ đồng Vũ Trụ, ta bằng lòng ra mười hai tỉ đồng Vũ Trụ, có bán không?”
“Bán cái rắm, người ta là thiên kiêu của gia tộc Hoành Táng, sao có thể bán được.”
…
Một đám người nắm cổ tay than thở, nếu là người khác cắt ra Hoàng Linh Kim Sa thì bọn họ còn có cơ hội mua được, nhưng đối phương là thiên kiêu của gia tộc Hoành Táng, vậy thì hoàn toàn đừng nghĩ nữa.
“Ha ha ha…” Tâm trạng Hoành Táng Mạc rất tốt, không nhịn được bật cười, gạt mọi người ra nói: “Nhường đường, nhường đường, Hoàng Linh Kim Sa này ta không bán cho ai cả, giữ lại cho bản thân dùng.”
“Ngươi trước hay ta trước?” Quy Táng Viêm hít sâu, nhìn về phía Vân Táng Kiêu.
“Cùng nhau!” Vân Táng Kiêu nói.
“Được, cùng nhau!” Quy Táng Viêm gật đầu nói.
Thấy Hoành Táng Mạc tăng mạnh, bọn họ đã không chờ đợi được nữa, dứt khoát cắt đá cùng nhau luôn.
“Chúng ta cũng cùng nhau.” Hai người Y Táng Tâm Nặc và Thủ Táng Thải Vân cũng tiến lên.
Hai người là cắt, bốn người cũng là cắt, không bằng mọi người cùng nhau, đỡ cho phải chờ đợi tiếp.
“Đi, gọi thêm mấy thợ cắt đá tới!” Hoành Táng Mạc căn dặn.
Một lát sau đã có mười mấy thợ cắt đá nhanh chóng tới nơi, bắt đầu cắt đá.
Bốn khoáng thạch xếp thành một hàng, bày ở trước mặt mọi người, mười mấy thợ cắt đá chia thành bốn tổ, cắt đá cùng lúc.
Cảm xúc của mọi người đã hoàn toàn thay đổi, lúc trước khoáng thạch kia của Hoành Táng Mạc tăng mạnh đã càng ngày càng thu hút nhiều người, bây giờ xung quanh đã bị vây tới mức con kiến cũng chui không lọt, không có một người nào muốn rời đi.
Tiếng cạo đá chói tai hết đợt này đến đợt khác, nhưng không có ai cảm thấy mất kiên nhẫn, tất cả đều cực kỳ nghiêm túc nhìn về phía bốn khoáng thạch kia, mắt cũng không đủ dùng, chỉ sợ bỏ lỡ mất bất cứ một chi tiết nào.
“Ra rồi! Ra rồi! Khoáng thạch kia của Vân Táng Kiêu có ánh sáng xanh lá!” Có người lập tức kinh ngạc kêu lên.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn qua, động tác rất đồng đều giống như đã được tập luyện vậy.
Vương Đằng đột nhiên hơi buồn cười, sắc mặt kỳ lạ nhìn Vân Táng Kiêu.
“…” Vân Táng Kiêu.
Ánh sáng xanh lá cái mẹ gì!
Mặc dù khoáng thạch kia quả thật là có ánh sáng xanh lá, nhưng lời này sao nghe nhức tai như vậy chứ.
“Vân Táng Kiêu, khoáng thạch này của ngươi hình như không tệ!” Hoành Táng Mạc ngạc nhiên nói.
“Đó là đương nhiên, ánh mắt của ta sao lại tệ được.” Vân Táng Kiêu nói.
Hai người đang nói, xung quanh lại vang lên tiếng kêu kinh ngạc.
“Vãi! Khoáng thạch của Y Táng Tâm Nặc cũng có ánh sáng rồi, ánh sáng màu lam, xem ra cũng tăng nha!”
“Đây đều là vận may gì, cắt cái nào tăng cái đó, những thiên kiêu này lẽ nào đều có thêm vận may chắc?”
“Mau xem, mau xem, khoáng thạch kia của Quy Táng Viêm cũng sáng rồi, ánh sáng màu đỏ thẫm, đây là tài bảo hệ Hỏa. Nguyên lực rất dày, ta cảm nhận được rồi!”
“Ta cũng cảm nhận được rồi, khoáng thạch này của Quy Táng Viêm không đơn giản!”
…
Từng tiếng kêu kinh ngạc đã thu hút hết sự chú ý của tất cả mọi người, liên tiếp ba khoáng thạch có ánh sáng khiến mọi người bận tíu tít, cũng không biết nên xem cái nào trước.
Y Táng Tâm Nặc ngạc nhiên nhìn Vương Đằng, thật sự có ánh sáng, là trùng hợp sao? Hay là mèo mù vớ cá rán?
Sự vô lễ và cố chấp lúc trước của Vương Đằng khiến nàng có hơi oán giận với Vương Đằng, nhưng lúc này thấy khoáng thạch Vương Đằng chọn cho nàng đã sáng, nghi ngờ trong lòng nàng lại hơi dao động rồi.
Thủ Táng Thải Vân cũng nhìn qua, trong mắt hiện lên vẻ khác thường.
Bây giờ chỉ còn lại khoáng thạch của nàng chưa sáng thôi, nếu khoáng thạch của nàng cũng có ánh sáng, vậy rất có thể chứng tỏ đối phương thật sự có bản lĩnh.
“Khoáng thạch của Thủ Táng Thải Vân cũng sáng rồi!”
Đúng lúc này, một tiếng kêu kinh ngạc còn to hơn lúc trước vang lên trong dòng người.
Thủ Táng Thải Vân quay phắt đầu qua xem, trong mắt lóe sáng, thật sự sáng rồi! Lẽ nào…
Nàng hít sâu để bản thân cố gắng giữ bình tĩnh, đợi khoáng thạch cắt ra hoàn toàn.
Bây giờ nói những điều này còn quá sớm, chỉ có cắt ra hoàn toàn mới biết rốt cuộc là tăng hay là lỗ.
Không lâu sau, bốn khoáng thạch đều được cắt ra hoàn toàn.
“Khoáng thạch của Vân Táng Kiêu cắt ra lại là một nguyên thạch hệ Mộc cấp tám, thế nào cũng đáng chín tỉ đồng Vũ Trụ, tăng mạnh!”
Vân Táng Kiêu hơi thất vọng, hắn thua rồi, chín tỉ đồng Vũ Trụ tuy là cược tăng, nhưng không thắng Hoành Táng Mạc thì vẫn là thua.
“Trong khoáng thạch của Y Táng Tâm Nặc cắt ra hình như là… Lam Quang Kỳ Thủy!”
“Lam Quang Kỳ Thủy!!!”
“Đây là một loại bảo vật hệ Thủy đấy! Nghe nói vô cùng hợp luyện khí, nhất là luyện chế binh khí hệ Thủy. Nếu có Lam Quang Kỳ Thủy này, thì thậm chí có thể tăng thêm tỉ lệ thành công luyện tạo ra binh khí cấp Bất Hủ.”
“Một khối Lam Quang Kỳ Thủy như vậy giá trị khoảng mười tỉ đồng Vũ Trụ, quý giá hơn nguyên thạch hệ Mộc cấp tám kia của Vân Táng Kiêu không ít!”
…
Y Táng Tâm Nặc vô cùng mừng rõ, không ngờ khoáng thạch của nàng cắt ra lại tăng mạnh tới mức này, ngay cả Vân Táng Kiêu cũng không so được, cũng chỉ kém hơn Hoành Táng Mạc chút xíu thôi.
Nàng không khỏi nhìn về phía Vương Đằng, không lẽ thật sự là hắn nhìn ra sao?
Vân Táng Kiêu nhìn Lam Quang Kỳ Thủy kia, trong mắt đầu tiên là hiện ra chút không cam lòng, nhưng ngay sau đó lại trở nên cực kỳ nóng bỏng. Lam Quang Kỳ Thủy này không nghi ngờ gì là bảo vật cực kỳ quý giá đối với võ giả hệ Thủy, nếu có thể có được…
“Khoáng thạch của Thủ Táng Thải Vân cắt ra hình như hơi kỳ lạ!”
“Đây là một hổ phách nhỉ? Bên trong có một cái lá!”
“Một cái lá! Không biết đây là lá linh thảo gì, có ai nhận ra không?”
…
Mọi người đánh giá khoáng thạch kia của Thủ Táng Thải Vân, bàn tán xôn xao, nhưng lại không nhìn ra là thứ gì.
Ở đây có không ít người kiến thức uyên bác, nhưng không một ai nhận ra vật này.
“Đây là lá Thiên Linh!” Bỗng nhiên, một tiếng nói vang lên trong đám người.