Mọi người không khỏi nhìn qua, thấy một thanh niên tóc đen bước ra, tới phía trước khoáng thạch kia, cúi người đánh giá cái lá trước mặt.
“Hàn Chú!”
Đám người Y Táng Tâm Nặc sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, nhà thám hiểm tinh không này học thức uyên bác e là còn hơn hẳn tất cả mọi người có mặt ở đây.
“Anh Hàn, ngươi biết vật này sao?” Thủ Táng Thải Vân nôn nóng hỏi, nàng như đã quên mất sự xa cách lúc trước.
“Ta từng thấy trong một sách cổ, đây là một loại lá của linh thụ viễn cổ.” Vương Đằng thản nhiên cười, nói: “Loại linh thụ đó tên là cây Thiên Linh, lá của nó thì được gọi là lá Thiên Linh!”
“Cây Thiên Linh! Lá Thiên Linh!” Mọi người không khỏi lặp lại, sự chú ý đều bị thu hút.
“Lá Thiên Linh này có công hiệu tác dụng gì?” Y Táng Tâm Nặc hỏi.
“Lá Thiên Linh coi như là đồ tốt, trong lá chứa tinh hoa của cây Thiên Linh, luyện hóa nó có thể chiết xuất tinh lọc nguyên lực trong cơ thể.” Vương Đằng giải thích.
“Chiết xuất tinh lọc nguyên lực!” Mọi người hơi kinh ngạc.
“Cứ mỗi một trăm năm lá Thiên Linh sẽ có thêm một gân lá, theo gân lá của lá Thiên Linh này thì nó đã có tinh hoa ba nghìn năm, có thể khiến võ giả cấp Vực Chủ được lợi ích không nhỏ!” Vương Đằng nói tiếp.
“Cái gì, lại có thể khiến võ giả cấp Vực Chủ được lợi ích không nhỏ!” Mọi người kinh ngạc nói.
“Vậy giá trị của lá Thiên Linh này thế nào?” Thủ Táng Thải Vân nuốt nước bọt, hỏi.
“Theo đánh giá của ta chắc có thể bán được năm mươi tỉ đồng Vũ Trụ!” Vương Đằng nhìn nàng, nói ra một con số khiến người ta xôn xao.
“Năm mươi tỉ!” Thủ Táng Thải Vân hoàn toàn mờ mịt, cho dù nàng luôn điềm tĩnh thì giờ nghe thấy con số này trong lòng cũng bị lấp đầy sự hân hoan.
Vương Đằng cũng hơi bùi ngùi, cho nên nói vận may của hai người phụ nữ này đúng là rất tốt, hắn chỉ nhắc hai bọn họ một câu, bọn họ tùy tiện chọn hai khoáng thạch qua cho hắn xem trước, sau đó… sau đó chính là không còn sau đó nữa!
Khoáng thạch giá trị như vậy, hắn cảm thấy đã không cần nói thêm gì nhiều, để bọn họ trực tiếp mua lại là được.
Vương Đằng thật sự không biết nên nói vận may của bọn họ tốt, hay là không tốt!
Hai khoáng thạch chọn lần đầu tiên đúng là phân chó, sau đó chọn lại là bảo bối như vậy, trước sau chênh lệch quá lớn.
Vận may này hơi kỳ dị!
Nhưng theo hai người phụ nữ này thấy, đây hoàn toàn là công lao của Vương Đằng, không hề liên quan tới bản thân bọn họ. Vì nếu không có sự chỉ điểm của Vương Đằng, thì bọn họ hoàn toàn sẽ không mua được hai khoáng thạch này.
“Năm mươi tỷ đồng Vũ Trụ!”
Xung quanh vì vậy yên tĩnh, khi nghe được con số như thế, bọn họ cảm thấy hơi mộng ảo.
Một khối khoáng thạch có giá trị mấy trăm triệu, lại cắt ra bảo vật có giá trị năm mươi tỷ, đây là may mắn cỡ nào?
“Ngươi nói năm mươi tỷ chính là năm mươi tỷ? Tác dụng của cái gọi là Lá Thiên Linh này còn đợi thảo luận.” Lúc này, Hoành Táng Mạc mở miệng nói.
Năm mươi tỷ, đã hoàn toàn vượt qua giá trị khối khoáng thạch kia của hắn!
Hơn nữa không phải vượt qua một chút xíu, đó là vượt qua tổng cộng ba mươi tám tỷ, hoàn toàn không so sánh được.
“Đương nhiên, nếu các vị không tin, có thể tự đi điều tra, chắc hẳn ngoài ta ra, sẽ luôn còn có những người khác biết được giá trị của Lá Thiên Linh này.” Vương Đằng cười nhạt nói.
Thật ra mọi người đã tin hơn phân nửa, lời Vương Đằng nói đáng tin cậy, có lý có cứ, rất khó không khiến người ta tin tưởng.
Huống hồ đúng như hắn đã nói, sẽ luôn còn có những người khác biết rõ giá trị của Lá Thiên Linh này, lời nói dối như vậy sớm hay muộn sẽ bị lộ, nói dối không có chút ý nghĩa nào.
“Hoành Táng Mạc, ngươi có ý gì, chỉ cho phép ngươi đánh cuộc thắng, không cho phép ta đánh cuộc là thắng sao.” Thủ Táng Thải Vân không hài lòng nói.
Lúc này nàng đang bị một niềm vui sướng đột nhiên đến bao vây, đâu cho phép người khác đánh vỡ.
Huống hồ khối khoáng thạch này vốn do Vương Đằng chỉ điểm nàng lựa chọn, đối phương đã có thể chọn trúng một khối khoáng thạch giá trị tăng cao như vậy từ trong phần lớn khoáng thạch, làm sao có thể không biết giá trị của nó được.
Lúc này sự tin tưởng của nàng đối với Vương Đằng đã hơn xa lúc trước.
Có tiền chính là mẹ!
Nhưng hình như nàng đã quên mất, khối khoáng thạch của Vương Đằng còn chưa cắt.
Chỉ cần khối khoáng thạch của Vương Đằng được cắt ra có giá trị vượt trên tất cả mọi người, bảo vật do bọn họ cắt ra đều thuộc về hắn.
Từ vừa mới bắt đầu, Vương Đằng đã kiếm ổn định không thua lỗ.
Muốn chơi với hắn, cho dù vài thiên kiêu của năm đại gia tộc này luyện nhãn lực thêm một trăm năm nữa đều không đủ.
“Hừ!” Hoành Táng Mạc sắc mặt không hề đẹp, hừ nhẹ một tiếng, không nhiều lời nữa.
Mọi người thích thú nhìn Lá Thiên Linh một lát, sau đó ánh mắt rơi lên trên một khối khoáng thạch cuối cùng.
Khối khoáng thạch này thuộc về Quy Táng Viêm!
“Đây là… quặng Hỏa Vân Huyền!”
“Đúng, là một khối quặng Hỏa Vân Huyền, đây chính là nguyên liệu tuyệt hảo để rèn binh khí cấp Giới Chủ hệ Hỏa, giá trị xa xỉ!”
“Có ai lên ước định giá của nó không!”
“Không bằng kêu người anh em này ước định giá của nó đi, kiến thức của hắn không phải người bình thường có thể sánh bằng!”
…
Ánh mắt của mọi người rơi lên trên người Vương Đằng, có người muốn để cho hắn định giá, muốn dùng cách này đến xem hắn có bản lĩnh thật sự hay không.
“Hàn huynh, không biết ngươi có hiểu biết gì về quặng Hỏa Vân Huyền này không?” Quy Táng Viêm hỏi.
“Biết sơ một chút!” Vương Đằng nói.
“Vậy làm phiền ngươi hỗ trợ ước định giá của nó.” Quy Táng Viêm nói.
“Mười lăm tỷ!” Vương Đằng trực tiếp nói.
“Mười lăm tỷ!” Quy Táng Viêm khẽ chớp mi, giá này cao hơn của Hoành Táng Mạc một ít, hắn không khỏi nhìn về phía một lão già ở bên cạnh.
“Anh bạn này định giá hơi cao một chút, lấy ánh mắt của tại hạ, nhiều nhất định giá mười ba tỷ.” Lão già kia nói.