“Ta chưa từng thấy tộc Độc Đồn, nhưng cường giả cấp Giới Chủ của tộc Băng Linh thì đã từng gặp được một người.” Vương Đằng cười nhạt nói.
“Hả, cường giả cấp Giới Chủ tộc Băng Linh, thực lực của đối phương thế nào?” Vân Táng Kiêu tò mò hỏi.
“Khi ta gặp cường giả tộc Băng Linh kia, đối phương đang chiến đấu với một cự thú khủng khiếp ở trên một hành tinh, toàn thân con thú lớn kia bao bọc lấy sương mù màu tím đen, không nhìn thấy rõ dáng vẻ, nhưng cực kỳ đáng sợ, tùy tiện một công kích đã khiến hành tinh tan vỡ, hư không sụp đổ, còn cường giả cấp Giới Chủ tộc Băng Linh kia cũng cực kỳ mạnh mẽ, khi nâng tay đã đóng băng vạn dặm, đóng băng tất cả lại, hai bên đại chiến mười ngày mười đêm…”
Vương Đằng sinh động như thật bắt đầu bịa chuyện, lực chú ý của mấy người lập tức đã bị hấp dẫn đến.
“Sau đó thì sao?” Y Táng Tâm Nặc sốt ruột khó nén hỏi.
Đám người Hoành Táng Mạc, Quy Táng Viêm cũng nhìn về phía Vương Đằng, hiển nhiên lấy làm tò mò với kết quả cuối cùng.
Hai người vốn định mượn chuyện này để chế nhạo Vương Đằng, kết quả không ngờ tới ngược lại bị câu chuyện xưa của hắn làm rung động.
“Sau đó cường giả cấp Giới Chủ của tộc Băng Linh kia…” Vương Đằng thầm cười trong lòng, nói đến đây dừng lại một chút rồi mới lại nói tiếp: “Ngã xuống.”
“Ngã xuống!” Đám người Hoành Táng Mạc ngạc nhiên, tiếc hận không thôi.
“Con thú lớn kia rốt cuộc là cái gì? Thế mà lại đánh chế được một tồn tại cấp Giới Chủ của tộc Băng Linh.” Y Táng Tâm Nặc rung động nói.
“Không biết.” Vương Đằng lắc đầu: “Chiến đấu ở cấp bậc kia, khi đó ta chẳng qua chỉ là cấp Hằng Tinh, nào dám đến gần, vừa thấy cường giả cấp Giới Chủ tộc Băng Linh bị giết, ta đã lập tức trốn đi thật xa.”
“Khi đó ngươi lại chính là cấp Hằng Tinh!” Mấy người không khỏi liếc mắt nhìn nhau, ngạc nhiên nhìn Vương Đằng.
Tên này ở cấp Hằng Tinh đã trở thành nhà thám hiểm tinh không sao?
So ra, khi bọn họ ở cấp Hằng Tinh vẫn còn dưới che chở của gia tộc, hoàn toàn không thể so sánh với hắn được.
Mấy người Hoành Táng Mạc, Quy Táng Viêm lập tức tương đối bất ngờ, luôn cảm thấy bị nghiền ép.
“Ta cũng bất đắc dĩ.” Vương Đằng lắc đầu, vẻ mặt thổn thức.
Vẻ mặt này cũng không phải giả vờ, mà là hắn thật sự cực kì thổn thức, nếu có thể, hắn không hề muốn liều sống liều chết như vậy, một lần kia hắn thật sự thiếu chút nữa chết đi.
“Con thú lớn kia có phải chính là cự thú Tinh Không trong truyền thuyết không?” Vân Táng Kiêu đột nhiên nói.
“Ta cũng đoán như thế, nhưng cuối cùng không nhìn thấy hình dáng, thật sự tiếc nuối.” Vương Đằng lắc đầu nói.
Không có ai càng rõ ràng hơn hắn, cự thú kia thật ra chính là Hư Vô Thôn Thú, nhưng đây là bí mật lớn lao, không thể nói cho người ngoài được.
“Kinh nghiệm của Hàn huynh thật sự khiến cho ta cực kì bội phục.” Vân Táng Kiêu đột nhiên đứng dậy, cúi người thi lễ với Vương Đằng, nói: “Ta nhận lỗi với ngươi vì thất lễ trước đó.”
Vương Đằng hơi ngớ người, sắc mặt kỳ quái nhìn đối phương.
Có phải đứa bé này bị hắn tẩy não rồi không?
“Vân Táng huynh quá lời!” Vương Đằng cũng đứng lên đáp lễ lại, vội vàng nói.
Cho dù nói như thế nào, đối phương có thể nói xin lỗi hắn, lại khiến hắn coi trọng một chút.
Hai người Hoành Táng Mạc và Quy Táng Viêm liếc mắt nhìn nhau, lòng càng thêm buồn bực, tuy rằng bọn họ đều cực kỳ chấn động trong lòng, nhưng kêu bọn họ xin lỗi tên này, đó là chuyện không có khả năng.
Khi nói chuyện, trận chiến đấu trên võ đài đã tiến vào kết thúc, tên võ giả tộc Độc Đồn kia đột nhiên nắm bắt được một cơ hội, dùng nguyên lực ngưng tụ ra mấy thanh binh khí hình dáng trường mâu, đột nhiên đâm về phía võ giả tộc Băng Linh.
Rầm!
Một tiếng nổ vang quanh quẩn bên trong lồng phòng hộ, võ giả tộc Băng Linh trực tiếp bị thương nặng, hộc máu không ngừng.
“Võ giả tộc Độc Đồn lại thắng!” Rất nhiều người cảm thấy ngoài ý muốn.
Vẻ kinh dị chợt lóe lên trong mắt Vương Đằng, theo lồng phòng hộ tán đi, hai tên nô lệ được dẫn xuống, hắn lập tức quét niệm lực tinh thần ra, nhặt bong bóng thuộc tính ở trên võ đài.
Theo niệm lực tinh thần của Vương Đằng cuốn ra, bong bóng thuộc tính trên võ đài lập tức bị hắn nhặt lên, không sót một cái nào.
‘Nguyên lực tinh thần hệ Băng x8500’
‘Tinh thần cấp Vũ Trụ x3000’
‘Ngộ tính cấp Giới Chủ x3600’
‘Băng Trần Bạo x2000’
‘Nguyên lực tinh thần hệ Độc x9000’
‘Nguyên lực tinh thần hệ Hỏa x8200’
‘Tinh thần cấp Vũ Trụ x3400’
‘Ngộ tính cấp Giới Chủ x4000’
‘Độc Trớ Viêm Mâu x2500’
…
Các bong bóng thuộc tính dung nhập vào trong đầu và trong thân thể của Vương Đằng, có bong bóng hóa thành nguyên lực, có bong bóng hóa thành lực lượng tinh thần và ngộ tính, còn có bong bóng lại trực tiếp hóa thành cảm ngộ.
Đột nhiên, ba loại nguyên lực của Vương Đằng đều tăng lên không ít.
‘Nguyên lực tinh thần hệ Hỏa’: 500/70000 (cấp Vũ Trụ thất giai)
‘Nguyên lực tinh thần hệ Băng’: 16100/40000 (cấp Vũ Trụ tứ giai)
‘Nguyên lực tinh thần hệ Độc’: 54500/90000 (cấp Vũ Trụ cửu giai)
Trong đó nguyên lực tinh thần hệ Hỏa trực tiếp từ lục giai đột phá đến thất giai, phá kính.
Trước đó đánh bại Ockham đã nhận được không ít bong bóng thuộc tính từ chỗ hắn, nguyên lực tinh thần hệ Hỏa cũng tăng lên không ít, nhưng vẫn chưa đột phá, lần này nhận được 8200 điểm giá trị thuộc tính, vừa vặn đạt đến bên bờ đột phá.
Vương Đằng nhìn thoáng qua biến hóa trên giao diện thuộc tính, hài lòng khẽ gật đầu.
Tiếp theo chính là tăng lên trên phương diện tinh thần và ngộ tính, cộng lại thật ra không nhiều, nhưng tốt xấu gì có tăng lên.
‘Tinh thần’: 218500/300000 (cấp Vũ Trụ)
‘Ngộ tính’: 292100/300000 (cấp Giới Chủ)
Vương Đằng nhìn xem biến hóa của hai loại giá trị thuộc tính, trong lòng hơi chấn động, nhất là thuộc tính ngộ tính, trong bất tri bất giác lại đã đạt đến cấp Giới Chủ đỉnh phong, chỉ thiếu một chút nữa là có thể đột phá cực hạn.
Hắn không khỏi hơi kích động, sau cấp Giới Chủ chính là cấp Bất Hủ.
Nếu đạt đến cấp Bất Hủ, ngộ tính của hắn chính là khủng khiếp!
Một võ giả cấp Vũ Trụ nhưng lại có được ngộ tính cấp Bất Hủ, nếu nói chuyện này ra, người khác đều không thể nào tin được.