Vương Đằng hơi câm nín, đây là có chuyện gì vậy, vốn cho rằng chỉ là một trận nô lệ bạo động đơn giản, ai ngờ lại dẫn đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu đến.
Hắn cũng thật sự không hay ho gì, chỉ tham gia một bữa tiệc lại đụng phải chuyện như vậy.
Nô lệ bạo động, chỉ sợ nhiều năm như vậy khách sạn Ngũ Táng chưa từng xuất hiện được một lần.
Kết quả hắn vừa đến đã đụng phải.
Chuyện này còn không là gì cả, gặp phải thì thôi, về sau càng thêm kích thích, lại kéo cả đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu một trong ba đoàn đạo tặc lớn đến đây.
Chuyện càng thú vị ở chỗ hành tinh Ngũ Táng còn bắt người của đối phương.
Xem ra lần này hành tinh Ngũ Táng đã đá trúng ván sắt!
Có câu nói thường xuyên đi trên bờ sông, đâu thể không ướt giày.
Hành tinh Ngũ Táng bắt nô lệ ở khắp nơi, làm việc không hề kiêng nể gì, đụng phải một hai kẻ khó nhằn cũng không phải là chuyện không thể.
Nhưng người bọn họ trêu chọc lần này có vẻ hơi trâu bò.
Xỏ lá ở chỗ ân oán giữa thanh niên sừng cong màu đen này và hành tinh Ngũ Táng hình như không có liên quan gì đến hắn cả.
Nhưng đối phương lại không nghĩ như vậy, trước đó khi hắn xử lý võ giả của tộc Độc Đồn kia đã khiến những nô lệ này nhận định hắn thuộc về phe hành tinh Ngũ Táng.
Vương Đằng thật bất đắc dĩ, cảm thấy mình vô cùng oan uổng.
Đáng tiếc hiện giờ nói gì đều đã không kịp, đánh thì đánh đi.
Ngược lại hắn không hề sợ gì đối phương, luận về thực lực, người ở đây đều là rác rưởi, những võ giả cấp Vực Chủ này không có một ai có thể gây tổn thương đến cho hắn.
Về phần cường giả cấp Giới Chủ, hành tinh Ngũ Táng không phải ngồi không, nơi này chẳng những có cường giả cấp Giới Chủ, còn có cả tồn tại cấp Bất Hủ đang ẩn mình.
Đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu tự nhiên lợi hại, nhưng chưa chắc đã có thể động được đến hành tinh Ngũ Táng.
Nhưng lần này bọn họ đến đây quá mức bất ngờ, hành tinh Ngũ Táng nhất định phải đổ nhiều máu mới xong.
Quả nhiên ngay khi đủ loại cách nghĩ đang lóe lên trong đầu Vương Đằng, từng bóng người đã xông vào trong hư không.
Cường giả của hành tinh Ngũ Táng đã xuất hiện.
“Mở ra Già Tinh đại trận!”
Một tiếng hét lớn ầm ầm truyền khắp hành tinh Ngũ Táng.
Vù!
Tiếng vù vù vang lên trên năm hành tinh, một trận pháp khủng khiếp lấy năm hành tinh làm cơ sở lập tức mở ra.
Giờ phút này nếu từ trong vũ trụ nhìn lại sẽ phát hiện, theo trận pháp mở ra, một đại trận màu tối đen hình tròn bao phủ năm hành tinh vào trong đó, màn sáng màu đen ngăn cách hư không.
“Là mấy lão già!” Quy Táng Viêm ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt lộ vẻ hớn hở.
“Hừ!” Thanh niên sừng cong màu đen hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi không chạy thoát được đâu.”
“Đây là địa bàn của hành tinh Ngũ Táng chúng ta, không đến lượt đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu các ngươi làm càn.” Vân Táng Kiêu lạnh giọng nói.
“Hành tinh Ngũ Táng là cái thá gì chứ, dám trêu ta, san bằng hành tinh Ngũ Táng các ngươi.” Khóe miệng của thanh niên sừng cong màu đen nhếch lên một độ cong khinh miệt, khinh thường nói.
“Ngươi!”
Mấy người Hoành Táng Mạc phẫn nộ trừng mắt nhìn đối phương, không ngờ sau khi cường giả của hành tinh Ngũ Táng xuất hiện, thanh niên sừng cong màu đen vẫn còn dám ăn nói bừa bãi.
“Gia tộc Ngũ Táng, các ngươi thật lớn mật, lại dám bắt thiếu chủ của chúng ta làm nô lệ.”
Đúng lúc này, một tiếng hét lớn đột nhiên truyền ra từ trong hư không, quanh quẩn ở bên trong năm hành tinh.
“Thiếu chủ!” Sắc mặt mấy người Hoành Táng Mạc khẽ biến, đồng tử trong mắt co rụt lại, hoảng sợ nhìn thanh niên sừng cong màu đen trước mặt này.
Vương Đằng cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn đối phương, tên này lại là thiếu chủ của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu?
Lai lịch lớn như vậy!
Đối phương bị người của hành tinh Ngũ Táng chộp tới làm nô lệ như thế nào?
Sắc mặt hắn hơi kỳ quái, luôn cảm thấy chỗ nào đó không thích hợp.
“Xong rồi, đối phương là thiếu chủ của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu, chỉ sợ lần này không thể giải hòa được.” Mặt cười của Y Táng Tâm Nặc nghiêm trọng, thấp giọng nói.
“Các ngươi có thể bắt được thiếu chủ của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu, thật là lợi hại!” Vương Đằng sâu xa nói.
“…” Đám người Y Táng Tâm Nặc.
Trong lúc này bọn họ lại không biết Vương Đằng đang khen mình hay đang chửi mình.
“Hàn huynh, chuyện lần này có lẽ hơi kỳ quái, nô lệ do chúng ta bắt đến đều là lục bình không rễ, không có khả năng đi bắt người của thế lực lớn.” Y Táng Tâm Nặc cười khổ nói.
“Xem ra các ngươi không may mắn lắm!” Vương Đằng nói.
Rầm!
Công kích của võ giả nô lệ lại lần nữa đánh đến, giọng nói do đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu truyền ra khiến cho bọn họ phấn chấn không thôi.
Thanh niên sừng cong màu đen trước mắt này lại là thiếu chủ của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu!
Xem ra chỉ cần bám chặt đối phương, bọn họ nhất định có thể thoát khỏi khống chế của hành tinh Ngũ Táng.
“Các vị, giải quyết xong bọn chúng đi, không thể kéo dài thời gian.” Hoành Táng Mạc thoáng nhìn lên trên bầu trời, sắc mặt lạnh như băng, khẽ quát một tiếng nói.
“Được!” Mấy người Quy Táng Viêm, Vân Táng Kiêu cũng biết tình huống nghiêm trọng, giờ phút này phải toàn lực ra tay.
Năm thiên kiêu của gia tộc Ngũ Táng lập tức đều trở nên nghiêm túc, lúc này bọn họ đều chính thức ra tay, ào ào bộc phát ra chiến kỹ mạnh mẽ, chiến đấu với những võ giả nô lệ này.
Võ giả tộc Hùng Nhân trước đó quấn chặt lấy người Y Táng Tâm Nặc và Thủ Táng Thải Vân, kéo hai nàng vào trong lĩnh vực.
Ba võ giả tộc Độc Đồn đánh từ bên cạnh đến, võ giả tộc Độc Đồn mới vừa bị Vương Đằng đánh bại rõ ràng cũng ở trong đó.
Hắn trúng độc Yêu Liên của Vương Đằng, khí tức yếu ớt thật nhiều, đường vân màu xanh đậm bò đầy trên mặt, khuôn mặt vốn đã dữ tợn thoạt nhìn càng thêm khủng khiếp.
Một ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Đằng, hiển nhiên mới vừa rồi bị Vương Đằng dùng ‘Độc Trớ Viêm Mâu’ đánh bại, trong lòng hắn tràn đầy không cam lòng.