Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2847 - Chương 2847. Thứ Cho Ta Nói Thẳng, Ngươi Còn Chưa Đủ Tư Cách! (2)

Chương 2847. Thứ cho ta nói thẳng, ngươi còn chưa đủ tư cách! (2)
Chương 2847. Thứ cho ta nói thẳng, ngươi còn chưa đủ tư cách! (2)

“Hả, chẳng phải là anh bạn tộc Độc Đồn mới vừa rồi sao?” Vương Đằng cười hề hề nhìn đối phương, mở miệng nói.

“Vì sao ngươi lại biết ‘Độc Trớ Viêm Mâu’ của tộc Độc Đồn ta?” Đồn Sơn lạnh giọng hỏi.

“Trước đó khi ngươi chiến đấu với võ giả tộc Băng Linh, ta đã học được ngay lúc đó.” Vương Đằng thật vô tội giải thích nói: “Thật ra không phải ta muốn học, nhưng hết cách, vừa liếc nhìn đã học được.”

“…” Cơ mặt Đồn Sơn run rẩy.

Thần cmn vừa liếc mắt đã học được!

Ngươi coi đây là chiến kỹ cấp Tinh Đồ sao?

Vừa liếc mắt đã học được, coi chiến kỹ của tộc Độc Đồn bọn họ là cái gì vậy hả đồ khốn!

Hai võ giả tộc Độc Đồn khác cũng đầu đầy vạch đen, nếu không phải trước đó đã tận mắt nhìn thấy Đồn Sơn bị ‘Độc Trớ Viêm Mâu’ đánh trúng, bọn họ vốn không thể tin nổi đây là sự thật.

Một người ngoại tộc lại nắm giữ chiến kỹ truyền thừa chủng tộc của bọn họ.

Hơn nữa còn vừa liếc mắt đã học được.

Hù dọa ai chứ!

Kể cả ánh mắt của thanh niên sừng cong màu đen kia cũng bị hấp dẫn sang, hắn vốn tập trung lực chú ý lên trên mấy người Hoành Táng Mạc, nhưng hình như tình huống bên phía Vương Đằng càng thú vị.

Một võ giả học lén chiến kỹ của tộc Độc Đồn, thật sự chỉ vừa liếc mắt đã học được?

Hắn không tin trong vũ trụ tồn tại thiên kiêu yêu nghiệt như thế!

Lúc này hắn đang khoanh hai tay, đứng lơ lửng trên không trung, hơi hăng hái quan sát Vương Đằng.

“Đồn Sơn, không cần nhiều lời với hắn, túm lấy hắn sẽ biết vì sao hắn lại biết chiến kỹ của tộc Độc Đồn chúng ta.” Một võ giả tộc Độc Đồn nói.

“Cẩn thận một chút, hắn cũng là một võ giả song hệ Độc Hỏa, hơn nữa loại độc kia còn khủng khiếp hơn cả độc của tộc Độc Đồn chúng ta.” Đồn Sơn có sắc mặt nghiêm trọng nói.

Hai võ giả tộc Độc Đồn thấy hắn nói như vậy, tự nhiên không dám chậm trễ.

Ba người lập tức tạo thành hình tam giác tấn công về phía Vương Đằng.

Bọn họ đồng thời thi triển ‘Độc Trớ Viêm Mâu’, ngưng tụ ra từng trường mâu hỏa diễm màu xanh đậm, hoàn toàn phong tỏa xung quanh Vương Đằng.

“Lần này nhìn xem ngươi ngăn cản như thế nào!” Ánh mắt Đồn Sơn lạnh như băng, vung tay lên, ‘Độc Trớ Viêm Mâu’ bốn phía bay nhanh về phía Vương Đằng.

Vương Đằng đứng khoanh tay ở giữa không trung, cho dù công kích ở trước mặt hay ở sau lưng thì hắn đều không hề đi xem, sắc mặt thủy chung bình thản đến cực hạn.

“Muốn chết!” Đồn Sơn nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, lửa giận trong lòng không khỏi bốc lên, trong mắt toàn là sát ý.

Tên khốn này quá mức không coi ai ra gì, vốn không coi trọng bọn họ.

Rầm!

Ngay sau đó, lúc ‘Độc Trớ Viêm Mâu’ sắp dừng ở trên người Vương Đằng, một ngọn lửa mạnh mẽ thổi quét ra từ trong cơ thể hắn.

Ngọn lửa này có màu xám trắng, chín là lửa Hôi Thạch Vương Đằng đã có được từ chỗ Langdon!

Đối phó với vài võ giả tộc Độc Đồn, còn không đến mức dùng đến dị hỏa thiên địa, huống hồ dị hỏa thiên địa của hắn cực kỳ đặc thù, cũng đã từng dùng, nếu bên chỗ hành tinh Ngũ Táng định điều tra, có lẽ thật sự điều tra ra được.

Bây giờ còn chưa đến lúc bại lộ thân phận của hắn!

Ngược lại lửa Hôi Thạch này chính là một loại lửa hệ Thổ tương đối kỳ lạ, hắn chưa từng sử dụng loại lửa này ở trước mặt quá nhiều người, gia tộc Ngũ Táng rất khó tra ra được.

‘Độc Trớ Viêm Mâu’ ở xung quanh bị lửa Hôi Thạch chắn ở ngoài thân thể của Vương Đằng, hắn hiểu rất rõ nhược điểm của ‘Độc Trớ Viêm Mâu, giờ phút này hoàn toàn đúng bệnh hốt thuốc nên mới có thể thoải mái ngăn cản như thế.

“Ngu xuẩn!” Đồn Sơn thấy vậy, trên mặt lại đột nhiên hiện lên một chút trào phúng.

Rầm!

Ngay sau đó, ‘Độc Trớ Viêm Mâu’ này đã lập tức nổ tung, hóa thành một mảng ngọn lửa màu xanh đậm, bao phủ lấy Vương Đằng.

“Đồn Sơn, đây chính là khó giải quyết ngươi đã nói sao, hình như không hề khó giải quyết gì cả!” Một võ giả tộc Độc Đồn có vẻ mặt kỳ quái nói.

“Hừ, ta và các ngươi ba người liên thủ, hắn tự nhiên không chạy thoát!” Đồn Sơn hừ lạnh nói.

“Hả?” Thanh niên sừng cong màu đen lắc đầu, đang định dời ánh mắt đi, đột nhiên khẽ chớp mi, hơi kinh ngạc nhìn ra sau lưng Đồn Sơn, trên mặt lộ ra một chút hăng hái: “Thú vị!”

Đồn Sơn biến sắc, giống như cũng cảm nhận được điều gì, lập tức bổ nhào tới trước, nhưng đã quá muộn.

Rầm!

Một tiếng nổ vang lên, một tia sáng màu đỏ thắm lập tức bùng nổ.

Hỏa Tàm Chỉ!

Đây là một môn chiến kỹ cấp Giới Chủ loại chỉ pháp Vương Đằng đã nhận được, bình thường không hề sử dụng đến, giờ phút này vừa vặn thích hợp.

Hắn đã thể hiện ra hai loại nguyên lực hệ Hỏa và hệ Độc, các nguyên lực khác không tiện thể hiện ra, bằng không rất dễ dàng khiến người ta hoài nghi lên trên người hắn.

Giờ phút này, tia sáng ngọn lửa ngưng tụ thành một cột sáng, ở bên trong cột sáng kia giống như có ảo ảnh của một con tằm lửa, lập tức xuyên thủng hư không, đột nhiên đánh lên sau lưng Đồn Sơn.

Phập!

Đồn Sơn chậm rãi cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy chỗ ngực mình lại xuất hiện một lỗ máu vĩ đại, xung quanh lỗ máu còn có cảm giác nóng rực lan tràn ra.

“Đồn Sơn!” Hai võ giả tộc Độc Đồn khác hoảng sợ hét lớn.

“Ta còn tưởng là mạnh lắm, kết quả lại không ngăn nổi một chỉ của ta.” Vương Đằng lắc đầu, nhìn về phía hai võ giả tộc Độc Đồn còn sót lại.

“Ngươi!” Đồng tử của hai võ giả tộc Độc Đồn kia co rụt lại: “Chạy mau, người này không thể địch lại được!”

“Các ngươi chạy trốn được sao?” Vương Đằng có vẻ mặt lạnh nhạt, một chỉ điểm ra về phía hai người.

Rầm!

Một cột sáng hỏa diễm càng thêm to lớn ngưng tụ ra, bộc phát từ trên ngón trỏ của hắn, nhằm về phía hai người.

“Đáng chết!” Sắc mặt của hai võ giả tộc Độc Đồn nghiêm trọng, trong lòng biết chạy không thoát, liếc mắt nhìn nhau, gầm thét lên: “Ta và ngươi hợp lực, không tin vẫn không thể ngăn được hắn.”

Rầm!

Trong thân thể hai người lập tức bộc phát ra nguyên lực song hệ Độc, Hỏa nồng đậm, hội tụ vào một chỗ, ngưng tụ thành một trường mâu hỏa diễm màu xanh đậm.

Hết chương 2847.
Bình Luận (0)
Comment