Thậm chí kể cả xưng hô với Vương Đằng đều đã biến thành tiểu hữu chứ không phải các hạ nữa, có vẻ thân cận hơn.
Thật ra mới vừa rồi hắn đã xưng hô với Vương Đằng như thế, nhưng Vương Đằng vẫn chưa quan tâm đến thôi.
Đám người Y Táng Bạch, Vân Táng Ưng cũng ào ào nói lời cảm ơn, cực kỳ cảm kích Vương Đằng.
“Tộc trưởng Hoành Táng khách khí.” Vương Đằng cười nói.
Những người này còn không biết hắn là ai, nếu biết được, đoán chừng sẽ không dùng khuôn mặt tươi cười như vậy để đón chào.
“So sánh với Hàn tiểu hữu, mấy con cháu trong gia tộc chúng ta thật sự kém cỏi hơn không ít.” Quy Táng Phong hơi thất vọng nhìn về phía Quy Táng Viêm ở bên cạnh, cảm thán nói.
“Đúng vậy, vốn còn tưởng rằng mấy đứa đã là thiên kiêu có thiên phú không tồi, nhưng hiện giờ xem ra vẫn còn kém xa lắm.” Hoành Táng Xuyên nói.
“Còn cần tiếp tục tôi luyện, bằng không sẽ không thành tài được.” Vân Táng Ưng nhìn Vân Táng Kiêu bị thương nặng, nguội lạnh nói.
“Vài vị tộc trưởng đừng trách móc quá nặng nề bọn họ, dù sao vẫn là người trẻ tuổi, còn có không gian tiến bộ.” Vương Đằng lên mặt ông cụ non nói.
“Khụ khụ.” Đám người Hoành Táng Xuyên không khỏi vội vàng ho một tiếng, luôn cảm thấy chỗ nào đó hơi là lạ.
Quy Táng Viêm: “…”
Hoành Táng Mạc: “…”
Vân Táng Kiêu: “…”
Hai người Y Táng Tâm Nặc và Thủ Táng Thải Vân không nhịn được liếc xéo, tên này cũng không lớn hơn bọn họ bao nhiêu, lại có dáng vẻ trưởng bối ở đó bình luận bọn họ, thật sự khiến cho người ta buồn bực.
Tuy rằng nhìn như hắn đang nói chuyện thay bọn họ, nhưng sao nghe cứ cảm thấy hơi không thích hợp.
“Tâm Nặc, các ngươi chiêu đãi Hàn tiểu hữu, bố trí cho hắn một chỗ ở.”
Mấy người Hoành Táng Xuyên không hề dừng lại, dặn dò vài câu đã dẫn theo thanh niên sừng cong màu đen vội vã rời đi, giống như định đi thảo luận xem xử lý chuyện này như thế nào.
Bắt lấy thiếu chủ của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu, dù sao không phải là việc nhỏ.
Hiện giờ đối phương còn chưa rời đi, vẫn chiếm cứ bên ngoài hư không hành tinh Ngũ Táng, không ai biết đến cuối cùng sẽ phát triển thành như thế nào.
Mấy người Hoành Táng Mạc cũng rời đi, bọn họ bị thương rất nặng, cũng không còn mặt mũi ở lại đây, nên trực tiếp bỏ trốn.
Chỉ còn Y Táng Tâm Nặc và Thủ Táng Thải Vân ở lại, thật ra hai nàng cũng bị thương, nhưng tộc trưởng đã dặn dò, các nàng không dám chậm trễ.
Hơn nữa đối với Vương Đằng người cùng thế hệ nhưng có thực lực mạnh mẽ này, các nàng vẫn tò mò nhiều hơn ghen tỵ.
Dù sao từ vừa mới bắt đầu các nàng đã cực kỳ tò mò với nhà thám hiểm tinh không trẻ tuổi này, hiện giờ thấy hắn có thực lực mạnh mẽ như vậy, tự nhiên muốn càng thân cận hơn.
“Hàn đại ca!” Y Táng Tâm Nặc cũng sửa lại xưng hô, cười tươi như hoa nói: “Ngươi mới vừa đại chiến một trận với thanh niên sừng cong màu đen kia, tính ra cũng mệt mỏi, chúng ta dẫn ngươi đi nghỉ ngơi một chút… khụ!”
Nhưng mới vừa nói xong, nàng đã ho khan một tiếng, khóe miệng tràn ra một tia máu, sắc mặt hơi tái nhợt.
“Ngươi đây là vừa rồi bị thương, dùng một viên đan dược chữa thương trước đi.” Vương Đằng nhíu mày, lấy ra một viên đan dược từ trong nhẫn không gian, đưa cho đối phương.
Dù sao cũng đang bố trí chỗ ở cho hắn, kêu người ta mang theo tổn thương coi là gì chứ.
“Không cần! Không cần! Mới vừa rồi thật ra ta đã uống thuốc rồi, nhưng không hoàn toàn khôi phục nhanh như vậy thôi.” Y Táng Tâm Nặc xua tay nói.
“Đan dược của ta không phải đan dược bình thường có thể sánh bằng, ngươi dùng một viên sẽ biết.” Vương Đằng khẽ cười nói.
“Vậy… ta từ chối lại thành bất kính.” Y Táng Tâm Nặc cười nhận đan dược, uống vào.
Lập tức một chút kinh ngạc lộ ra từ trong mắt nàng.
“Hiệu quả trị liệu của đan dược này thật thần kỳ!” Sắc mặt hơi tái nhợt của Y Táng Tâm Nặc lại lấy tốc độ cực nhanh trở nên hồng hào, không khỏi rung động nói.
“Hiệu quả tốt như vậy?” Thủ Táng Thải Vân ở bên cạnh không nhịn được nói.
Các nàng là thiên kiêu của gia tộc Ngũ Táng, đan dược ngày thường sử dụng đều la đan dược có phẩm chất cực cao, nhưng so sánh với đan dược do Vương Đằng lấy ra hình như còn kém hơn không ít.
“Thật sự tốt, đây chẳng lẽ là đan dược chữa thương dược lực mười thành?” Y Táng Tâm Nặc đột nhiên nghĩ đến điều gì, nhìn Vương Đằng kinh ngạc nói.
“Ừm!” Vương Đằng gật đầu, không hề giấu giếm.
“Dược lực mười thành! Đan dược này không hề thông thường, Hàn đại ca ngươi lại đưa cho ta dùng.” Y Táng Tâm Nặc hơi cảm động.
“Không sao, ở chỗ ta không hề thiếu.” Vương Đằng thản nhiên nói.
Y Táng Tâm Nặc chỉ coi là Vương Đằng đang lừa nàng, loại đan dược này chắc chắn cực kỳ quý giá, số lượng cũng sẽ không thể có nhiều.
Nếu Vương Đằng biết được ý tưởng của nàng, sẽ chỉ đáp lại một câu – người đẹp, đừng suy nghĩ quá nhiều!
“Hàn đại ca ngươi nặng bên này nhẹ bên kia rồi đó, sao lại chỉ cho Tâm Nặc mà không cho ta thế.” Thủ Táng Thải Vân tỏ vẻ ta quá đau lòng nói.
“Khụ khụ, nếu ngươi muốn, cũng có thể cho ngươi một viên.” Vương Đằng nhìn người giỏi diễn trò trước mắt, không khỏi ho khan một tiếng, lấy ra một viên đan dược đưa cho đối phương.
“Hì hì, vậy cảm ơn Hàn đại ca.” Thủ Táng Thải Vân vui sướng nuốt xuống, trong mắt cũng lập tức lộ ra vẻ kinh hãi.
Đan dược có dược lực mười thành quả nhiên không giống bình thường!
“Thanh niên sừng cong màu đen kia xuống tay rất nặng, không ngờ lại ra tay tàn nhẫn như vậy với hai người đẹp như các ngươi.” Vương Đằng nói sang chuyện khác, không nhịn được trêu chọc một câu.
Y Táng Tâm Nặc giống như đang nhớ lại chuyện gì đó không thoải mái, hừ nhẹ một tiếng nói: “Hắn quá ngạo mạn, còn định kêu chúng ta làm thị nữ cho hắn, đáng tiếc hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của Hàn đại ca.”
“Không sai, quá mức kiêu ngạo, kết quả còn không phải thất bại bởi Hàn đại ca ngươi.” Thủ Táng Thải Vân cũng gật đầu phụ họa nói.
“Khụ khụ, ta cũng chỉ may mắn thắng được.” Vương Đằng thấy hai người tôn sùng như thế, không khỏi vội ho một tiếng.