Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2871 - Chương 2871. Một Trong Mười Chủng Tộc Mạnh Nhất! Hiểu Lầm Tuyệt Vời! (3)

Chương 2871. Một trong mười chủng tộc mạnh nhất! Hiểu lầm tuyệt vời! (3)
Chương 2871. Một trong mười chủng tộc mạnh nhất! Hiểu lầm tuyệt vời! (3)

“Thứ hạng do vũ trụ hư cấu định ra!” Vương Đằng biến sắc, giờ phút này không thể không trở nên nghiêm túc.

Vũ trụ hư cấu chính là một trong vài siêu khổng lồ mạnh nhất cả vũ trụ, bọn họ nhận định Hắc Sơn vương tộc là một trong mười đại chủng tộc mạnh nhất vũ trụ, xem ra không sai được.

“Thực lực của thanh niên sừng cong màu đen kia xem như không tệ, nhưng khi đó hắn mới chỉ vừa thức tỉnh thiên phú, còn chưa tính là thiên kiêu mạnh nhất Hắc Sơn vương tộc, về sau nếu ngươi đụng phải thiên kiêu mạnh nhất của bộ tộc bọn họ, chỉ sợ sẽ có một trận chiến ác liệt phải đánh.” Viên Cổn Cổn trầm giọng nói.

“Ta lại thật tò mò thiên kiêu mạnh nhất của Hắc Sơn vương tộc rốt cuộc mạnh bao nhiêu!” Vương Đằng cười nhạt nói.

“Nói đi cũng phải nói lại, lần này ngươi đã đắc tội thảm người của Hắc Sơn vương tộc.” Viên Cổn Cổn bất đắc dĩ nói: “Nếu sớm biết đối phương là Hắc Sơn vương tộc, chúng ta cũng không đến mức vì nửa tấm Ngũ Táng lệnh đi đắc tội bọn họ, không đáng giá.”

“Đắc tội thì đắc tội đi, ta cũng không ngờ bọn họ lại là một trong mười đại chủng tộc mạnh nhất vũ trụ.” Vương Đằng lắc đầu nói.

Sau khi hắn chiếm được thiên phú của đối phương mới biết đến tên của chủng tộc này.

May mà hiện giờ biết rõ, còn không tính là quá muộn, ít nhất có thể đề phòng một chút.

“Ngươi nói hành tinh Ngũ Táng có biết đến tồn tại của Hắc Sơn vương tộc không?” Viên Cổn Cổn giống như nghĩ đến điều gì, vội vàng hỏi.

“Sợ rằng không biết, bọn họ còn tưởng đối phương chỉ là thiếu chủ của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu đấy.” Vương Đằng sờ cằm, vui sướng khi người gặp họa nói.

“Ta cảm thấy vẫn nên nói cho bọn họ biết một chút.” Viên Cổn Cổn nói.

“Nói ra có phải sẽ hù dọa đến bọn họ không?” Vương Đằng chần chừ nói.

“Hù dọa thì nhất định sẽ dọa đến, nhưng nếu ngươi không nói ra, hình như tệ hơn.” Viên Cổn Cổn nói.

“Được rồi!” Vương Đằng gật đầu, trực tiếp đi ra khỏi phòng, không tới vài bước đã đi đến trước cửa phòng của Y Táng Tâm Nặc, gõ cửa.

Trong thoáng chốc, Y Táng Tâm Nặc mở cửa, xuất hiện ở trước mặt Vương Đằng.

Hình như nàng mới vừa tắm xong, mái tóc dài vẫn ướt sũng buông xõa trên vai, mặc một bộ váy sa mỏng màu xanh nhạt, thân hình tuyệt vời như ẩn như hiện.

Đồng thời từng mùi hương thơm ngát dễ ngửi theo một chút ẩm ướt ấm áp nhẹ nhàng ra, như có như không tiến vào trong lỗ mũi của Vương Đằng.

“… Phụt!” Vương Đằng thiếu một chút nữa đã phun máu ra khỏi lỗ mũi, hung hăng nhìn thoáng qua mới dời ánh mắt đi, tỏ vẻ đứng đắn nói: “Khụ, nếu không ngươi thay quần áo trước?”

“A!” Lúc này Y Táng Tâm Nặc cũng đã nhìn thấy rõ người ở ngoài cửa, kêu lên một tiếng kinh hãi, uỳnh một tiếng đóng cửa phòng lại.

“Vương Đằng, ngươi chiếm đại tiện nghi rồi.” Viên Cổn Cổn cười ha hả.

“Không ngờ thoạt nhìn cô bé này hơi mảnh mai, nhưng dáng người lại rất không tệ.” Vương Đằng chậc chậc trong lòng nói.

Lúc này, cửa phòng bên cạnh mở ra, Thủ Táng Thải Vân thò đầu ra, tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy? Hình như ta vừa nghe thấy tiếng kêu của Tâm Nặc?”

“À… không có việc gì, nàng nhìn thấy một con gián.” Vương Đằng bịa chuyện.

“Con gián?” Thủ Táng Thải Vân tỏ vẻ nghi ngờ.

Ở đây mỗi ngày đều có người quét dọn, hơn nữa còn quét dọn rất sạch sẽ, đừng nói con gián, kể cả con kiến đều khó có khả năng có.

Lại nói, một võ giả sẽ sợ gián sao?

Hừm… ngược lại cũng không dễ nói, phụ nữ mà! Thật ra nàng cũng hơi sợ!

“Thật sự, chắc bò từ bên ngoài vào.” Vương Đằng nói.

“Là như vậy sao?” Thủ Táng Thải Vân ý vị sâu xa liếc nhìn hắn, khoác một chiếc áo khoác đi ra, hỏi: “Ngươi tìm Tâm Nặc có việc gì? Không phải định tìm nàng cầm đuốc tâm sự cả đêm đấy chứ, vậy thật không khéo, ta đã hẹn với nàng trước rồi nhé.”

Nói xong nàng cười tủm tỉm nhìn Vương Đằng.

Vương Đằng giật mình, khó trách mới vừa rồi Y Táng Tâm Nặc không hề đề phòng chút nào mở cửa ra, hóa ra nàng coi hắn là Thủ Táng Thải Vân.

Chuyện này thật sự là… một hiểu lầm tuyệt vời!

Nhưng hắn không định nói ra, thay đổi đề tài, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Có một số việc phải báo cho tộc trưởng các ngươi, rất quan trọng!”

Lời nói bất ngờ của Vương Đằng khiến Thủ Táng Thải Vân hơi sững sờ.

Lúc này, Y Táng Tâm Nặc đã lại mở cửa ra, đi ra từ bên trong, hơi mất tự nhiên nhìn thoáng qua Vương Đằng.

Thằng cha này thiếu chút nữa đã nhìn sạch nàng!

Không đúng, cảnh nên nhìn thấy không sai biệt đã nhìn thấy cả.

Lớn như vậy, còn chưa có người đàn ông nào có thể chiếm nhiều tiện nghi của nàng như vậy.

Trước đó nàng và Thủ Táng Thải Vân đã hẹn trước, tắm rửa xong, Thủ Táng Thải Vân sẽ đến phòng nàng tán gẫu, mà thời gian Vương Đằng đến đây lại vừa khéo như vậy, nàng mới không suy nghĩ nhiều, trực tiếp mở cửa.

Vì thế mới có một màn như mới vừa rồi!

Nàng cũng biết đây không phải là vấn đề của đối phương, nhưng nàng là một cô gái, tình huống như kia tự nhiên sẽ khiến cho nàng vô cùng buồn bực và ngượng ngùng.

Nhưng nàng vừa chớp mắt đã nhìn thấy Thủ Táng Thải Vân đang đứng ở bên cạnh, vẻ mặt lập tức khôi phục như thường.

Nàng cũng không muốn bị Thủ Táng Thải Vân nhận ra điều gì.

Vương Đằng nhìn thấy một màn này, không khỏi hơi cảm thán thiên phú ở phương diện này của phụ nữ thật sự kinh người, nói biến sắc mặt là biến sắc mặt.

Thủ Táng Thải Vân vẫn chưa để ý tới khác thường của Y Táng Tâm Nặc, mà nhìn Vương Đằng hỏi: “Là có chuyện gì? Vội vã như thế!”

“Có chuyện gì vậy?” Y Táng Tâm Nặc cũng phát hiện không khí không đúng lắm, nên vội vàng hỏi.

“Về thân phận của thanh niên sừng cong màu đen kia, các ngươi tốt nhất liên hệ với vài tộc trưởng của gia tộc các ngươi.” Vương Đằng nói.

Hắn không có phương thức liên lạc của vài vị tộc trưởng kia, bằng không đã trực tiếp liên lạc rồi, không cần thông qua đám người Y Táng Tâm Nặc.

Về sức nặng của tin tức này, thân phận của các nàng nhất định không đủ.

Hết chương 2871.
Bình Luận (0)
Comment