Bảo sao trái tim của chị Tâm Nặc và chị Thải Vân đều thích ở bên cạnh hắn.
Anh Quy Táng Viêm thì hơi phèn một xíu.
Quy Táng Viêm không hay biết Quy Táng Thù đang nghĩ gì, bằng không kiểu gì cũng lao đến kéo nàng về.
“Tình hình lần này có hơi đặc biệt.” Y Táng Tâm Nặc nói.
“Ồ!” Quy Táng Thù ngạc nhiên gật đầu, nàng không thực sự chú ý đến sự vụ của gia tộc, cũng không muốn chú ý, việc này đã có các anh chị thiên phú xuất chúng hơn chịu trách nhiệm rồi, nàng chỉ cần sắm vai nàng công chúa bé bỏng hạnh phúc là đủ rồi.
Không lâu sau, mấy vị chủ nhà Hoàng Tàng Xuyên, Y Táng Bạch cũng xuất hiện, nhìn mọi người bên dưới, nghiêm giọng nói: “Hôm nay là ngày mở đất tổ.”
Bốn phía lập tức lặng như tờ, võ giả thiên tài của gia tộc Ngũ Táng đồng loạt nhìn về phía năm vị chủ nhà.
“Nhưng lần này, đất tổ khai mở sẽ khác mới mọi lần.”
“Đoàn đạo tắc tinh không Hắc Khô Lâu lấy cớ trả thù để bao vây hành tinh Ngũ Táng của chúng ta, mục đích thật sự là để tiến vào trong đất tổ.”
Lời vừa dứt, mọi người bên dưới đã ồ lên.
Trước đó, họ gần như không nghĩ rằng đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu lại muốn tiến vào đất tổ Ngũ Táng.
Lúc này đây, ngoài võ giả thiên tài của gia tộc Ngũ Táng thì không thiếu võ giả của các thế lực khác đang đứng quanh đó, thời gian mở đất tổ lần này quá mức đặc biệt nên họ cũng muốn đến thám thính, xem gia tộc Ngũ Táng sẽ giải quyết việc này như thế nào.
Kết quả không ngờ lại nghe được thông tin chấn động như thế.
Ánh mắt Hoàng Táng Xuyên đảo qua tứ phía, nụ cười lạnh trên khóe miệng lóe lên rồi biến mất, sau đó lập tức trưng ra bộ mặt giận dữ, tiếp tục nói: “Vì khiến đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu rút lui, gia tộc Ngũ Táng ta hôm nay chỉ còn còn biết hy sinh để chúng tiến vào đất tổ.”
Mọi người xung quanh nghe thấy câu này thì đều sững sờ.
Để đoàn đặc tặc tinh không Hắc Khô Lâu tiến vào đất tổ Ngũ Táng chẳng khác nào một sự sỉ nhục cùng cực.
Gia tộc Ngũ Táng bằng lòng hy sinh lớn thế ư?
Rất nhiều người cảm thấy khó tin.
Gia tộc Ngũ Táng không phải hạng tự thiện gì, từ khi nào lại hy sinh lợi ích của mình vì người khác như vậy, không hợp lý chút nào.
“Đồng thời!” Hoàng Táng Xuyên tiếp tục lên tiếng: “Gia tộc Ngũ Táng chúng ta cũng quyết định rằng, chỉ cần là võ giả cấp Vũ Trụ có mặt ở đây hôm nay đều có cơ hội tiến vào đất tổ của gia tộc Ngũ Táng chúng ta, các ngươi gặp được cơ duyên gì ở trong đó đều có thể mang đi.”
“Cái gì?!!”
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều sững sờ.
Lời của Hoàng Táng Xuyên không khác nào một quả bom đột ngột nổ tung, khiến mọi người sốc đến trợn mắt há mồm, đầu óc mít đặc.
Ngay cả Vương Đằng cũng sửng sốt chút đỉnh, gia tộc Ngũ Tàng này cũng quá điên.
Sau đó hắn bèn hiểu ra toan tính của gia tộc Ngũ Táng, nếu không ngăn cản được đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu tiến vào đất tổ thì thà để cho tất cả mọi người cùng tiến vào.
Như thế, sau khi những người này đi vào chắc chắn sẽ tạo ra không ít ảnh hưởng lớn đến người của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu, bất kể chúng có mục đích gì thì tỷ lệ thành công cũng sẽ giảm mạnh.
Có thể nói rằng, gia tộc Ngũ Táng này đã buông xuôi mặc kệ.
“Không đúng!” Mắt Vương Đằng lóe lên, lập tức nghĩ ra rất nhiều: “Xem ra cơ duyên của gia tộc Ngũ Táng cũng không dễ gì có được, có lẽ cần phải có huyết thống của gia tộc Ngũ Táng mới có thể nhận được truyền thừa cốt lõi nhất.”
Hắn đột nhiên nhớ đến thiên phú của gia tộc Ngũ Táng, truyền thừa hạch tâm của gia tộc Ngũ Táng chắc chắn có liên quan đến thiên phú của họ, kể từ đó, các võ giả khác tiến vào chỉ có thể đạt được một số ít cơ duyên không coi là quan trọng. Đây không tính là tốn thất gì cho gia tộc Ngũ Táng cả.
“Tính toán kinh thật!” Vương Đằng không khỏi móc mỉa trong lòng, thầm lắc đầu: “Đáng nhẽ ta nên nghĩ ra sớm hơn, uống công ta còn muốn có được thiên phú và chiến kỹ của họ.”
“Nhưng ta đã chiếm được thiên phú, chiến kỹ và công pháp của gia tộc họ rồi, hình như cũng chẳng cần kế thừa gì nữa?”
Đột nhiên hắn phát hiện ra mình đã cạo lông cừu xong rồi, cái gọi là kế thừa đất tổ chưa hẳn đã có sức hấp dẫn với hắn.
“May mà còn nửa tấm Ngũ Táng lệnh và một trăm đồng Hỗn Độn, chứ không lần này công toi rồi.” Vương Đằng không còn gì để nói.
Lúc này, mọi người xung quanh cũng đã hoàn hồn, ánh mắt lóe lên đầy sự tham lam, có người còn lớn tiếng hỏi thẳng: “Gia chủ Hoàng Táng, có thật là võ giả cấp Vũ Trụ ở đây đều có thể tiến vào đất tổ Ngũ Táng của các ngươi không?”
“Đương nhiên!” Hoàng Táng Xuyên gật đầu nói: “Ta quang minh chính đại nói trước mặt bao người ở đây chẳng lẽ lại là giả được ư.”
“Được lắm! Gia tộc Ngũ Táng quả là chí khí.”
“Các vị gia chủ cứ yên tâm, lần này chúng ta nhất định sẽ đứng về phía gia tộc Ngũ Tàng, cùng chống đỡ cửa ải khó khăn này với các ngươi.”
“Đúng thế, tuyệt đối không để đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu chiếm được lợi ích.”
...
Đám đông nhất nhất ủng hộ, thậm chí bắt đầu bày tỏ niềm trung thành, muốn đứng về phía gia tộc Ngũ Táng, cùng họ chống trả lại đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu.
“Mấy tên ngốc này, bị người ta bán còn kiếm tiền hộ người ta!” Vương Đằng thương hại nhìn mọi người xung quanh.
“Được! Có lời này của các vị, gia tộc Ngũ Táng chúng ta có hy sinh này cũng xứng đáng.” Trong mắt mấy người Hoàng Táng Xuyên lóe lên tia mỉa mai, cười to nói.
“Mời các vị theo ta.”
Tiếng nói vừa dứt, mấy người Hoàng Táng Xuyên đã đi đầu bay về phía tinh không.
Mọi người bên dưới lập tức đuổi theo, chỉ sợ để lỡ thời cơ tốt nhất đất tổ Ngũ Táng khai mở.
“Chúng ta cũng đi thôi!” Y Táng Tâm Nặc nói.
“Ừ!” Vương Đằng gật đầu, theo mấy người bay vào trong vũ trụ.
Già Tinh đại trận toác ra một lỗ hớn, mấy người Hoàng Táng Xuyên dẫn theo mọi người bay ra ngoài, đi vào trong vũ trụ.
Người của Đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu cũng chưa hành động ngay, chiến hạm của họ vẫn lẳng lặng trôi trong hư không như cũ.