Người nói không phải bất kỳ ai ở đây, chỉ thấy hư không dao động, lại một chiếc phi thuyền nữa xuất hiện, bên trên phi thuyền có một ký hiệu, đó là một chiếc cờ tam giác độc đáo được tạo nên từ hai màu trắng và đen!
“Đoàn đạo tặc tinh không Bạch Dạ!” Có người không khỏi thốt lên.
Ba đoàn đạo tặc tinh không mạnh nhất, hôm nay đều tề tựu!
Tuy không thấy hạm đội chính của họ tiến đến, nhưng chỉ cần một chiếc phi thuyền thôi cũng đủ để người ta cảm thấy choáng ngợp và khó tin.
“Đây là đoàn đạo tặc tinh không Bạch Dạ?!” Ánh mắt Vương Đằng dời khỏi đoàn đạo tặc tinh không Hồng Long và dừng trên phi thuyền của đoàn đạo tặc tinh không Bạch Dạ, nhất là khi nhìn thấy lá cờ độc đáo kia thì trong mắt không khỏi lộ ra tia kinh ngạc.
“Chính là đoàn đạo tặc tinh không Bạch Dạ đấy.” Viên Cổn Cổn nói.
“Lá cờ kia có ý nghĩa gì?” Vương Đằng hỏi.
“Không biết, có lẽ là ý nghĩa đặc biệt nào đó.” Viên Cổn Cổn nói.
Từ bên trong phi thuyền của đoàn đạo tặc tinh không Bạch Dạ đi ra hai người, cũng là một trẻ một già, một người là võ giả cấp Giới Chủ đeo chiến đao trên lưng, một người là thanh niên lạnh lùng đến cực hạn.
“Xá Ác! Thì ra là ngươi!” Người đàn ông gầy đét của đoàn đạo tặc tinh không Hồng Long nhíu mắt lại, cất tiếng nói.
“Ha hả, thì sao, thấy ta làm ngươi ngạc nhiên lắm hả.” Xá Ác cười lạnh nói.
“Lâu rồi không đánh nên có hơi ngứa tay ấy mà!” Pilsen nói.
“Hôm nay ta không muốn đánh nhau với nhau, nhưng nếu ngươi muốn đánh thì ta cũng có thể chiều ngươi đến cùng.” Xá Ác nhìn về vết nứt không gian ở chính giữa ngôi sao sáu cánh, hỏi: “Đây là đất tổ của gia tộc Ngũ Táng à, có thể vào không?”
“Đất tổ đã mở, tất cả võ giả cấp Vũ Trụ đều có thể tiến vào.” Hoàng Táng Xuyên nói.
“Hay! Tà Cổ, ngươi vào đi.” Xá Ác vỗ bả vai thanh niên bên cạnh, nói.
“Vội cái gì, mọi người còn chưa đến đông đủ mà.” Pilsen nói.
Xá Ác nhìn quanh một vòng, mất kiên nhẫn nói: “Mấy cái tên này lề mề thật, giờ còn chưa tới.”
“...” Mọi người câm nín.
Ngươi cũng không sớm hơn bao nhiêu đâu.
“Ấy cha, đây không phải Công tước Á Hằng đấy sao, lâu rồi không gặp.” Ánh mắt Xá Ác đột nhiên dừng trên hai người của đế quốc Lonlapa ở phía xa, giống như giờ mới phát hiện ra bọn họ mà khẽ thốt lên.
“Xá Ác, ngươi lại dám xuất hiện trước mặt ta.” Công tước Á Hằng hừ lạnh nói.
“Có gì mà không dám, ngươi lại đâu giết được ta.” Xá Ác nhếch môi cười.
“Hừ! Nếu không vì tình huống hôm nay không thích hợp thì nhất định ta sẽ giữ ngươi ở lại đây.” Công tước Á Hằng lạnh lùng nói.
“Nhiều năm không gặp, không biết thực lực của ngươi đã tiến bộ thế nào rồi?” Xá Ác cười nói.
“Đủ để giết ngươi.” Công tước Á Hằng đáp.
Hai người lời qua tiếng lại, thật ra cũng chỉ là đấu võ mồm chứ không thật sự có ý đồ động thủ, hôm nay họ đều đây vì nhiệm vụ nên đương nhiên phải lấy nhiệm vụ làm đầu, sẽ không liều lĩnh động thủ.
Đám người Hoàng Táng Xuyên thấy cảnh tượng ấy thì trong lòng cười lạnh không thôi.
Cứ cãi nhau đi, càng to càng tốt, bọn họ đã lôi kéo tất cả các thế lực lớn ở cương vực U Phù tề tựu ở đây là muốn kéo đối phương xuống nước, tạo thêm phiền toái cho đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu.
Các thế lực này nhiều ít đều có ân oán lẫn nhau, giờ tề tựu một chỗ, tuy sẽ nhẫn nại để tiến vào đất tổ, nhưng con em tiến vào đất tổ thì sẽ không còn bình yên vô sự nữa, đến lúc đó động thủ là chuyện dĩ nhiên.
“Hai người kia hẳn là thiên kiêu của đoàn đạo tặc tinh không Hồng Long và đoàn đạo tặc tinh không Bạch Dạ!” Y Táng Tâm Nặc nhìn hai gã thanh niên đứng ở xa, sắc mặt nghiêm trọng nói.
“Tả Cổ! Ta nghe nói hắn từng ra tay đánh chết một võ giả cấp Vực Chủ tam giai.” Hoàng Táng Mạc nhìn thanh niên đứng bên đoàn đạo tặc tinh không Bạch Dạ, trầm giọng nói.
“Cấp Vực Chủ tam giai!” Mấy người Y Táng Tâm Nặc biến sắc.
“Hừ, võ giả cấp Vực Chủ tam giai, ta cũng có thể đánh chết được, không phải sợ hắn.” Quy Táng Viêm hừ lạnh nói.
“Thanh niên bên phía đoàn đạo tặc tinh không Hồng Long kia là ai?” Vương Đằng hỏi.
“Thanh niên kia là Xích Y!” Vân Táng Kiêu đột nhiên lên tiếng: “Ta từng gặp hắn, tên này vô cùng tàn nhẫn, từng phá hủy một thương đội có tới hai võ giả cấp Vũ Trụ, giết người như ngóe.”
“Mình hắn đánh bại hai võ giả cấp Vực Chủ á?” Hoàng Táng Mạc cau mày nói.
“Đúng thế!” Vân Táng Kiêu gật đầu.
“Xem ra lại là một đối thủ mạnh đây.” Thủ Táng Thải Vân lắc đầu nói: “Lần này có phải chúng ta chơi lớn quá rồi không?”
“Việc đã đến nước này, nói chuyện này cũng vô dụng.” Y Táng Tâm Nặc nói.
Không lâu sau, lại có thế lực lần lượt đến, các thế lực này không tính là một trong sáu thế lực lớn, nhưng cũng có tầm ảnh hưởng không tầm thường.
“Nhìn kìa, là phi thuyền của thành Kim Cực!”
Nửa tiếng sau, một tiếng hô vang lên, mọi người lập tức nhìn theo.
Chỉ thấy một chiếc phi thuyền màu vàng xa hoa bay ra từ trong hư không, từ từ lại gần.
“Phi thuyền này...” Vương Đằng nhìn chiếc phi thuyền từ xa, không khỏi câm nín, thế này thì hào nhoáng quá rồi, hệt như một tòa cung điện bằng vàng vậy.
“Đây chính là tác phong từ trước đến nay của thành Kim Cực!” Y Táng Tâm Nặc bên cạnh lắc đầu nói.
“Xí! Lòe thiên hạ.” Hoàng Táng Mạc bĩu môi nói.
“Người của đảo Bích Thiên cũng tới rồi.” Thủ Táng Thải Vân đột nhiên nhìn về bên phía hư không khác, nói.
Một chiếc phi thuyền xanh biếc bay ra, một trước một sau xuất hiện cùng phi thuyền của thành Kim Cực, lại khiến cả đám đông ồ lên.
“Chỉ còn người của Ám Ảnh bảo nữa thôi.” Y Táng Tâm Nặc nhìn quanh một lượt rồi nói.
“Ám Ảnh ảo!” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, hắn thực sự rất có hứng thú với thế lực này, đây gần giống như một tổ chức ám sát, vô cùng bí hiểm.
“Hở? Đến rồi!”
Đột nhiên, ánh mắt hắn dịch chuyển, nhìn về hư không phía xa.
Một chiến thuyền cũ kỹ bay từ từ trong hư không tăm tối, chậm rãi xuất hiện trước mắt mọi người, một hơi thở tang thương và lạnh lẽo như băng giá lập tức phả đến.