So với các thế lực lớn đã lên sân khấu thì sự xuất hiện của Ám Ảnh bảo chắc chắn cực kỳ quái gở, giống như lặng yên không tiếng động xuất hiện.
Vào lúc Vương Đằng nhận ra chiếc chiến thuyền cũ kỹ này thì những người khác mới bất giác phát hiện ra, sau đó nhìn nó bằng ánh mắt sợ sệt.
Ám Ảnh bảo!
Đây là một thế lực khiến tất cả mọi người đều cảm thấy rợn gáy.
Ngay cả Pilsen và Xá Ác, hai tồn tại là đạo tặc tinh không cấp Giới Chủ đều lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về phía chiến thuyền của Ám Ảnh bảo.
“Đúng là một chiếc chiến thuyền viễn cổ!” Vương Đằng đánh giá chiếc chiến thuyền kia, hắn rất tinh tường phù văn trên mặt nó nên không khỏi kinh ngạc trong lòng.
“Xem ra Ám Ảnh bảo này còn thần bí hơn chúng ta tưởng.” Viên Cổn Cổn nói.
“Có thể có được chiến thuyền viễn cổ thì chứng tỏ căn cơ không hề tầm thường.” Vương Đằng nói.
“Các thế lực lớn của cương vực U Phù đều tề tựu về đây, đây chính là niềm vinh hạnh cho gia tộc Ngũ Táng ta!” Hoàng Táng Xuyên đột nhiên cất lời.
“Ha hả, gia tộc Ngũ Táng lần này chịu chơi quá!” Một quý bà trung niên xinh đẹp bước ra từ trong phi thuyền của đảo Bích Thiên, khẽ cười nói.
“Bích Xuân Nhu!” Y Táng Bạch nheo mắt lại, nhìn về phía đối phương.
“Đừng nhìn ta như vậy, người không biết còn tưởng ta cướp người đàn ông của ngươi.” Quý bà Bích Xuân Nhu xinh đẹp cười nói.
“Tiện nhân!” Y Táng Bạch lạnh lùng nói.
“Đây là đạo đãi khách của gia tộc Ngũ Táng các ngươi đó ư?” Bích Xuân Nhu lạnh lùng nói.
“Khụ khụ, người tới là khách, người tới đúng là khách! Đảo Bích Thiên tới đây là vinh hạnh cho hành tinh Ngũ Táng chúng ta.” Hoàng Táng Xuyên ho khan nói.
Y Táng Bạch hừ lạnh một tiếng, cuối cùng vẫn lấy đại cuộc làm trọng, không nhiều lời nữa.
“Được rồi, đừng lề mề nữa, nếu mọi người đã đến đông đủ thì nhanh nhanh tiến vào đất tổ đi thôi.” Xá Ác đứng bên không kiên nhẫn nói.
“Được! Không nói nhiều nữa, mời mọi người tiến vào đất tổ Ngũ Táng.” Hoàng Táng Xuyên cắn răng, nếu không vì kiềm chế Hắc Sơn vương tộc thì cớ sao hắn lại cho phép những kẻ này càn rỡ như vậy, song lúc này hắn chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, kìm nén nói.
Trong mắt mấy người Xá Ác, Pilsen chợt lóe sáng lên, dặn dò thanh niên bên cạnh dăm ba câu rồi tiễn họ tiễn vào đất tổ.
“Mọi người trong đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu, các ngươi chưa hiện thân hay sao?” Lúc này, Hoàng Táng Xuyên nhìn về phía đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu ở phía xa, lên tiếng hỏi.
Ánh mắt mọi người lóe lên, nhìn về phía hạm đội của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu.
“Ha hả!” Một tiếng cười giòn vang lên.
Tên Giới Chủ Hỏa Diệm xuất hiện trong hư không, và bên cạnh hắn là một thiếu niên mới chừng mười lăm, mười sáu tuổi.
“Nếu gia tộc Ngũ Táng đã nhiệt tình mời thì chúng ta cũng đến chung vui.” Giới Chủ Hỏa Diệm nói.
Trong mắt đám người Hoàng Táng Xuyên hiện lên lửa giận uất ức, trong lòng thầm ngắm một câu bỉ ổi, nếu không vì Hắc Sơn vương tộc thì cớ làm sao họ buộc dùng hạ sách này.
Nhưng hôm nay, đối phương lại như chẳng có quan hệ gì với bọn họ, thật là quá đáng!
Nhưng khi ánh mắt họ dừng trên người thiếu niên kia thì đồng tử không khỏi co thít lại.
Rõ ràng đối phương chỉ là một võ giả cấp Vũ Trụ lại khiến họ có cảm giác không thể nhìn thấu, thiếu niên này chính là thiên kiêu của Hắc Sơn vương tộc ư?
Ánh mắt Vương Đằng cũng dừng trên người thiếu niên kia, mày nhướng lên.
Thiếu niên kia dường như cũng chú ý tới ánh mắt của hắn mà nhìn lại, sắc mặt vô cùng thản nhiên, trong mắt bộc lộ vẻ lạnh lùng miệt thị tất cả, nhìn hắn như đang nhìn một con kiến.
“Ồ, thú vị rồi đây!” Trên mặt Vương Đằng không khỏi lộ vẻ tươi cười, sau đó không chú ý đến thiếu niên kia nữa mà nhìn vào chỗ sâu xa bên trong hư không, trong lòng lẩm bẩm: “Cũng đến lúc ‘ta’ lên sân khấu rồi!”
Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì hư không xa xôi chợt xuất hiện dao động lần nữa, một phi thuyền cấp Giới Chủ có hình thù dữ tợn với toàn thân đen nhánh xuất hiện trước mặt mọi người.
“Ồ, hôm nay là ngày gì mà náo nhiệt thế?” Một thanh niên điển trai có mái tóc đen dài bước ra từ bên trong phi thuyền, tò mò đánh giá bốn phía, hỏi.
Bốn bề chợt yên tĩnh lại.
Sự xuất hiện đột ngột của thanh niên tóc đen khiến rất nhiều người không khỏi hoang mang.
Đây là ai?
Dáng vẻ như quen biết từ trước, người không biết còn tưởng hắn là thiêu kiêu đã thành danh từ lâu ở cương vực U Phù này.
Nhưng mọi người suy nghĩ kỹ càng lại thì hình như không có người như vậy.
“Ê nhóc, ngươi là ai?” Đôi mắt xanh lá âm u của Pilsen thuộc đoàn đạo tặc tinh không Hồng Long nhìn chằm chằm vào Vương Đằng, hứng thú mở miệng hỏi.
Một võ giả cấp Vũ Trụ có thể bình tĩnh tự nhiên không hề bối rối trước bao cường giả như vậy, có thể thấy không phải là một võ giả tầm thường.
“Ngươi là... Nghị viên Vương Đằng?!” Hoàng Táng Xuyên đứng từ xa dường như nhận ra, sắc mặt khẽ biến, đột nhiên lên tiếng.
Họ từng nhìn qua vóc dáng Vương Đằng, tuy rằng chỉ là hình ảnh do người khác để lại, nhưng chỉ cần là người từng gặp Vương Đằng thì gần như rất khó quên được dáng vẻ của hắn.
Dù sao, một thanh niên trẻ đẹp trai như vậy, cho dù là đàn ông cũng nhớ như in.
Mà kể ra Hàn Chú kia cũng tuấn tú lắm chứ, chẳng qua so với Nghị viên Vương Đằng thì hơi kém chút xíu mà thôi.
“Nghị viên??!”
Lời nói của Hoàng Táng Xuyên khiến mọi người xung quanh không khỏi sửng sốt, lập tức phản ứng lại, sắc mặt đều thay đổi, đổ dồn ánh mắt lên người Vương Đằng.
Có thể được gọi là Nghị viên hình như chỉ có người trở thành Nghị viên của hội Trọng tài học viện tinh không kia.
Người của sáu thế lực lớn này không hề xa lạ gì, gần như lập tức nghĩ đến thân phận của Vương Đằng.
Thiêu kiêu cấc thế lực vốn cũng không quá bận tâm, nhưng vừa nghe thấy Vương Đằng chính là Nghị viên của hội Trọng tài học viện tinh không thì ánh mắt của họ chợt nghiêm túc nhìn lại.