Bất kể là Shelley của đế quốc Lonlapa, Xích Y của đoàn đạo tặc tinh không Hồng Long hay Tả Cổ của đoàn đạo tặc tinh không Bạch Dạ, tất cả đều nhìn về phía Vương Đằng.
Trong phi thuyền của thành Kim Cực cũng có hai người đi ra, trang phục lộng lẫy đến cực hạn, là hai tên béo ị một lớn một nhỏ, cả người vàng rực lóng láng, trông có hơi chút buồn cười.
Đứa béo ị bé hơn tò mò nhìn về phía Vương Đằng.
Bên phía đảo Bích Thiên, cô gái đứng sau quý bà Bích Xuân Nhu cũng đang nhìn về phía Vương Đằng.
Cùng lúc đó, cả thiếu niên của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu cũng nhíu mày, ánh mắt dừng trên người Vương Đằng.
Có thể trở thành Nghị viên của hội Trọng tài học viện tinh không khi thực lực mới ở cấp Vũ Trụ, quả thực khiến người ta không thể không nể trọng.
“Hắn chính là tay Nghị viên đó!”
Đứng đằng xa, mấy người Hoàng Táng Mạc, Quy Táng Viêm cũng dừng ánh nhìn trên người Vương Đằng, sắc mặt có hơi nghiêm trọng.
“Vì sao không đến sớm không đến muộn, lại đến đúng lúc này?” Hoàng Táng Mạc cau mày nói.
Vương Đằng đang dùng thân phận “Hàn Chú” không khỏi liếc nhìn hắn, ngốc nghếch này, đương nhiên là đến góp vui rồi.
Tracy đứng sau lưng Vương Đằng, nhìn Vương Đằng kia từ phía xa, ánh mắt trợn tròn lên, lộ ra vẻ khó tin.
Hắn là Nghị viên đó thật sao?
Nhưng không phải hắn đang đứng ngay trước mặt mình đây sao? Tại sao lại có thêm một người đến vậy?
Tracy hết nhìn Vương Đằng trước mặt mình rồi lại nhìn “Vương Đằng” xa xa kia, tuy dáng vẻ hai người không giống nhau, nhưng nàng biết rõ người đứng mặt mình vốn có dáng vẻ kia, chẳng qua là thay đổi diện mạo thôi.
Thoáng chốc nàng cũng bối rối!
“Tới đúng lúc lắm.” Ánh mắt Y Táng Tâm Nặc lóe lên, đột nhiên nói.
“Đúng, tới đúng lúc lắm.” Vân Táng Kiêu nói: “Một Nghị viên của hội Trọng tài học viện tinh không có lẽ sẽ tạo thành uy hiếp cho Hắc Sơn vương tộc kia.”
“Thật chứ? Tên Nghị viên này chưa chắc đã mạnh bằng chúng ta, trước đây có không phải có mấy tên Nghị viên đều bị võ giả thiên kiêu của hành tinh Ngũ Táng ta xử đẹp rồi sao.” Thủ Táng Thải Vân lắc đầu nói.
“Cái chính là thân phận của hắn, hẳn là có thể tạo thêm chút phiền toái cho Hắc Sơn vương tộc.” Y Táng Tâm Nặc nói.
“Nếu người của Hắc Sơn vương tộc giết hắn thì càng tốt, chẳng những bớt việc cho chúng ta mà còn khiến chúng đắc tội với học viện tinh không, vẹn cả đôi đường.” Vân Táng Kiêu hờ hững cười nói.
Vương Đằng nhìn hắn một cái, không ngờ người này còn nham hiểm như thế.
“Được đấy, đẩy mối phiền phức này cho Hắc Sơn vương tộc, để chúng đau đầu đi.” Hoàng Táng Mạc cười lạnh nói.
“Nhưng tên Nghị viên Vương Đằng này cũng đẹp trai thật đó, đẹp trai hơn cả anh Hàn nữa.” Thủ Táng Thải Vân đánh giá Vương Đằng phía xa, nói.
“...” Mọi người nín thinh.
Lúc nào rồi mà Thủ Táng Thải Vân còn có tâm tư đi chú ý đối phương có đẹp trai hay không.
Vương Đằng cũng câm lặng, không biết nên vui hay không, Thủ Táng Thải Vân như khen hắn rồi lại như không khen hắn.
“Lại là một tên yếu nhớt!” Quy Táng Viêm đầy bụng oán giận hừ lạnh nói.
“...” Vương Đằng liếc hắn một cái, tại sao lại nói vậy? Cứ có cảm giác mình bị diss.
“Cái tên Nghị viên Vương Đằng kia làm sao có thể sánh với anh Hàn được, anh Hàn có thể đánh bại được cả người của Hắc Sơn vương tộc cơ mà.” Y Táng Tâm Nặc liếc nhìn “Hàn Chú” rồi nhoẻn miệng cười nói.
“Quá khen! Ta không dám so sánh với Nghị viên hội Trọng tài học viện tinh không đâu, hôm nay vừa thấy, phong thái của Nghị viên này quá là phi phàm.” Vương Đằng lắc đầu xúc động nói.
“Anh Hàn luôn khiêm tốn quá.” Y Táng Tâm Nặc cười nói.
Vương Đằng thầm nhủ mình đâu có khiêm tốn, bất kể ai mạnh hơn thì đều là hắn cả mà.
Mấy người đều nói chuyện bằng cách truyền âm nên người ngoài không biết họ đang nói gì.
Đối với việc của Hắc Sơn vương tộc, giờ vẫn chỉ có gia tộc Ngũ Táng và Vương Đằng là biết, người của năm thế lực lớn khác đều không biết mình đang đối mặt với ai?
“Xem ra tất cả mọi người đều biết ta rồi, cũng đỡ phải giới thiệu nữa!” Phân thân Vương Đằng đi ra từ phi thuyền Ma Sát, nhìn quanh một lười rồi cười nói.
“Thì ra là Nghị viên Vương Đằng, ngưỡng mộ đã lâu!” Da mặt Pilsen giật giật, thản nhiên nói với phân thân Vương Đằng.
Hắn là cường giả cấp Giới Chủ, mặc dù Vương Đằng là Nghị viên hội Trọng tài của học viện tinh không nhưng hắn không quan tâm lắm, hắn không cần nể mặt Vương Đằng.
Huống chi là đạo tặc tinh không, họ không có bao nhiêu nể sợ học viện tinh không cả.
“Nghị viên Vương Đằng thật là tuổi trẻ tài cao!” Bích Xuân Nhu liếc mắt đánh giá Vương Đằng, có hơi ôn hòa cười nói.
“Quá khen!” Vương Đằng cười ha hả nói.
“Nghị viên Vương Đằng vừa đến hành tinh Ngũ Táng ư?” Công tước Á Hằng của đế quốc Lonlapa đi từ đằng xa tới, hỏi.
“Đúng thế.” Vương Đằng gật đầu, nhìn xung quanh rồi hỏi: “Hình như ta đến vừa đúng lúc gặp được chuyện thú vị thì phải.”
“Hôm nay đất tổ của gia tộc Ngũ Táng mở ra, mỗi võ giả cấp Vũ Trụ đều có thể tiến vào tìm kiếm cơ duyên.” Công tước Á Hằng nhìn thoáng qua Hoàng Táng Xuyên, cười giải thích.
“Ồ?” Vương Đằng kinh ngạc hỏi: “Đất tổ là nơi vô cùng quan trọng của gia tộc Ngũ Táng, vì sao lại để người ngoài tiến vào?”
“Ha ha, vậy thì phải hỏi các vị gia chủ của gia tộc Ngũ Táng.” Bích Xuân Nhu cười nói.
“Hoàng Táng gia chủ, chẳng biết có thể giải đáp thắc mắc của ta được hay chăng?” Vương Đằng nhìn về phái Hoàng Táng Xuyên, cười nói.
“Nghị viên Vương Đằng, đây là việc riêng tư của gia tộc Ngũ Táng chúng ta, không tiện tiết lộ.” Hoàng Táng Xuyên hừ nhẹ một tiếng, nói: “Nhưng ngươi cũng là võ giả cấp Vũ Trụ, nếu muốn tiến vào, chúng ta cũng không ngăn cản, cứ tự nhiên.”
“Cũng được, vừa hay gặp phải, ta đây cũng phải tiến vào xem sao, nhớ đạt được cơ duyên gì thì các ngươi đừng không nỡ cho nhé.” Vương Đằng không thèm để ý, cười nhạt nói.
“Nếu ngươi có bản lĩnh đạt được, gia tộc Ngũ Táng chúng ta tuyệt đối không keo kiệt.” Hoàng Táng Xuyên không nhiều lời, bèn nói: “Người đã có mặt đông đủ, những ai muốn tiến vào đất tổ Ngũ Táng ta thì mời lên đường đi thôi.”