“Nhớ là các ngươi chỉ có thời gian tối đa là một tháng, trong một tháng nếu không ra, không gian đất tổ sẽ cưỡng chế đóng lại, không ai có thể mở ra được, nhất định phải đợi thêm một ngàn năm nữa, cho dù là gia tộc Ngũ Táng ta cũng không thể thay đổi, nên đến lúc đó nếu có ai không ra thì chớ trách chúng ta không nhắc nhở các ngươi.”
Mọi người đều trở nên nghiêm túc, không dám sơ suất, nhỡ bị nhốt một ngàn năm, không biết những võ giả thiên kiêu này có thể chịu được không.
“Được rồi! Mời mọi người vào!” Hoàng Táng Xuyên đảo mắt một lượt, nói.
“Tả Cổ! Đi đi!” Xả Ác vỗ bả vai thanh niên đứng bên cạnh, nói.
“Giục ít thôi! Phiền chết được!” Tả Cổ tức giận đáp lại, sau đó hóa thành một dải sáng bay về vết nứt không gian ở giữa ngôi sau sáu cánh, nhoắng cái đã tiến vào, biến mất tăm.
“Cái thằng này!” Xá Ác có hơi xẩu hổ, nhìn về phía vết nứt không gian mà quát to: “Lần này nếu ngươi không thu hoạch được hơn người khác thì liệu thần hồn.”
Tiếc là không ai thèm đáp lại hắn.
Mọi người xung quanh đều nhìn lại, ánh mắt ý tứ không rõ, có người khinh thường, có người không phục, có kẻ dửng dưng...
Ngay sau đó, tiếng xé gió vang lên, từng bóng người lũ lượt tiến vào vết nứt không gian, không hề muốn bị tụt lại sau người khác.
Thiếu niên bên cạnh Giới Chủ Hỏa Diệm của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu liếc nhìn Vương Đằng rồi cả người biến mất tại chỗ, dùng một tốc độ khiến người ta choáng ngợp tiến vào vết nứt không gian, nháy mắt biến mất không thấy.
Mấy vị thiên kiên các thế lực còn lại chưa tiến vào vết nứt không gian cũng tỏ vẻ giật mình, ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm trọng.
“Ồ?” Vương Đằng nhướng mày, gương mặt lộ vẻ hứng thú, thực lực của thiếu niên này có vẻ rất mạnh, không biết so với hắn thì sao?
Lúc này, một bóng đen nhảy lên từ chiến thuyền cổ xưa của Ám Ảnh bảo, không chờ mọi người nhìn thấy dáng vẻ hắn thì đã biến mất tăm bên trong vết nứt không gian.
“Đó là thiên kiêu của Ám Ảnh bảo đấy sao?” Mọi người thoáng giật mình.
“Hẳn là thế!”
“Tốc độ nhanh thật, không hổ là thiên kiêu của Ám Ảnh bảo, lấy nổi tiếng vũ trụ, xem ra không phải tin đồn.”
“Lần mở đất tổ tranh đoạt cơ duyên này, vị thiên kiêu của Ám Ảnh bảo này e cũng là ứng cử viên nặng ký, có khi hắn thu hoạch được nhiều nhất cũng nên.”
...
Nhiều người không nhịn được bình luận, đến bây giờ không có mấy người nhìn rõ dáng vẻ của thiên kiêu Ám Ảnh bảo, chắc chắn đối phương sẽ có lợi thế rất lớn trong đất tổ Ngũ Táng.
“Thú vị!” Trong mắt Vương Đằng lóe lên tia sáng kỳ lạ không rõ, khóe môi không khỏi cong lên.
“E là khó giải quyết thiên kiêu Ám Ảnh bảo đây!” Tiếng nói nghiêm trọng của Y Táng Tâm Nặc đứng bên truyền sang.
“Càng khó giải quyết càng tốt, Hắc Sơn vương tộc lại có thêm một đối thủ.” Vâng Táng Kiêu cười lạnh nói.
“Nhưng không biết giữa chúng ta và thiên kiêu Ám Ảnh bảo kia, ai mạnh hơn ai?” Trong mắt Quy Táng Viêm bùng lên chiến ý, nói.
“Trước nay, Ám Ảnh bảo khó nắm bắt, nếu giao tranh chiến diện thì khó mà nói ai mạnh ai yếu, nhưng nếu đối phương lẩn trốn ở một nơi bí mật gần đó thì e là chúng ta không phải đối thủ của hắn.” Hoàng Táng Mạc nghiêm trọng nói.
“Sau khi tiến vào đất tổ Ngũ Táng nhớ phải cẩn thận, chớ cho hắn đắc thủ.” Vân Táng Kiêu nói.
“Được rồi, chúng ta cũng đi thôi.”
Mấy người Y Táng Tâm Nặc nhìn quanh, không nói thêm nữa, cũng chuẩn bị lên đường.
Bản thể Vương Đằng hóa thành Hàn Chú đi theo họ, tiến vào trong vết nứt không gian.
Mà Vương Đằng vừa mới đến kia là phân thân của hắn, đợi khi tất cả mọi người tiến vào vết nứt không gian rồi hắn mới mỉm cười, lững thững đi về phía vết nứt không gian, so với người khác thì dường như hắn không hề để ý cái gọi là cơ duyên của đất tổ Ngũ Táng.
Đám người Hoàng Táng Xuyên trông thấy cảnh này, khóe miệng không khỏi giần giật.
Tên Nghị viên Vương Đằng có hơi làm người ta khó đoán.
Chẳng lẽ hắn thật sự không thèm bận tâm đến cơ duyên của đất tổ Ngũ Táng ư?
Thiên kiêu của học viện tinh không ngang tàng như thế sao?
Trong mắt mọi người, phân thân Vương Đằng không nhanh không chậm tiến vào vết nứt không gian, biết mất trước mặt mọi người.
“Hoàng Táng gia chủ, vị Nghị viên Vương Đằng này rốt cuộc có lai lịch gì mà có thể trở thành Nghị viên khi mới đạt cấp Vũ Trụ?” Ánh mắt tên béo lớn của thành Kim Cực phía xa lóe lên, tò mò hỏi.
“Đối phương là học viên của học viện tinh không, làm sao mà ta biết được.” Hoàng Táng Xuyên nói.
“Có thể trở thành Nghị viên khi ở cấp Vũ Trụ ắt có chỗ đặc biệt, người bình thường không thể sánh bằng.” Bích Xuân Nhu nói.
“Các ngươi không phát hiện ra à, vị Nghị viên Vương Đằng này giống với thiếu niên của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu, ngay cả chúng ta đều không thể nhìn thấu.” Công tước Á Hằng đột nhiên nói.
Các tồn tại cấp Giới Chủ của các thế lực lớn đều sửng sốt, trong lòng không khỏi giật thót, trên mặt đều lộ ra vẻ trầm ngâm.
“Khà khà, xem ra lần tranh đoạt cơ duyên tại đất tổ Ngũ Táng này sẽ ngoạn mục lắm đây!” Ánh mắt Pilsen lướt qua các khuôn mặt gia chủ Ngũ Táng và vị Giới Chủ Hỏa Diệm của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu, cười khà nói.
“Không biết ai sẽ là người thắng lớn nhất trong lần tranh đoạt cơ duyên đất tổ Ngũ Táng lần này? Ta khá chờ mong vào vị Nghị viên Vương Đằng kia!” Công tước Á Hằng thản nhiên nói.
“Tả Cổ của đoàn đạo tặc tinh không Bạch Dạ ta đương nhiên là mạnh nhất, cái tên Nghị viên kia, với cả cái thằng nhóc lông cánh chưa đủ của Hắc Khô Lâu kia, tất cả đều dạt sang một bên.” Xá Ác tùy tiện nói.
“...” Mọi người câm nín.
Cái tên này dám nói thật.
Giới Chủ Hỏa Diệm của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu không khỏi nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Xá Ác, dám sỉ nhục vị đại nhân kia, thật đáng chết.
Nhưng vì cơ duyên của đại nhân, giờ phút này chỉ có thể nhẫn nhịn xuống.
“Nhìn gì thế, không phục thì chiến một trận.” Xá Ác thét lên.