Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2889 - Chương 2889. Đã Bảo Rồi, Làm Sao Hắn Có Thể Là Loại Người Đó!

Chương 2889. Đã bảo rồi, làm sao hắn có thể là loại người đó!
Chương 2889. Đã bảo rồi, làm sao hắn có thể là loại người đó!

Hắn tự hỏi rồi thu vào trong không gian cắn nuốt, tạm thời chưa biết có tác dụng gì, cứ giữ lại cái đã.

Bùm! Bùm! Bùm...

Ở phía xa, đám người Y Táng Tâm Nặc đang vây đánh con nguyên thú hệ Hỏa cấp Vực Chủ kia, thực lực của họ rất mạnh, hơn nữa đã biết rõ nhược điểm của nguyên thú nên mỗi lần tấn công đều rất có mục tiêu.

Dù nguyên thú hệ Hỏa có thể không ngừng khôi phục nhưng vẫn rơi vào thế yếu.

Duy có một điều mà họ cảm thấy khó giải quyết là dường như hạch tâm của con nguyên thú này không cố định, lúc thì ở đầu lúc thì ở trong bụng, thậm chí còn có thể xuất hiện ở vị trí khác.

Mà đám người Y Táng Tâm Nặc không thể nhìn thấy rõ tình huống bên trong cơ thể con nguyên thú như Vương Đằng.

Vương Đằng tự hỏi một chút rồi nháy mắt với phân thân, phân thân khẽ gật đầu, rời khỏi nơi đây đến chỗ khác săn nguyên thú.

Cái gọi là đất tổ Ngũ Táng dường như là một mảnh núi non trùng điệp vô biên, không nhìn thấy cuối, khu rừng bên dưới tất nhiên sẽ tồn tại rất nhiều nguyên thú ngũ hành, có thể mang đến cho Vương Đằng một lượng lớn bong bóng thuộc tính.

Cơ hội tốt như thế tuyệt đối không thể bỏ phí!

Bằng không chắc chắn sẽ bị thiên lôi bổ xuống!

Bản thể Vương Đằng thì vẫn nán lại, nếu đã nhận lời giúp họ thì sẽ không nuốt lời.

Ánh mắt của hắn quét bốn phía, thỉnh thoảng ra tay cứu võ giả gia tộc Ngũ Táng khỏi cảnh nguy hiểm, gia tăng đáng kể ấn tượng tốt.

Đương nhiên, chủ yếu vẫn là thu hoạch được không ít bong bóng thuộc tính, nguyên lực tinh thần hệ Hỏa sắp có thể đột phá bát giai.

Bên kia, đám người Y Táng Tâm Nặc vẫn không tìm thấy vị trí hạch tâm của con nguyên thú hệ Hỏa cấp Vực Chủ đâu, đánh lại không chết được, thoát cũng không thoát xong, thực sự làm họ cực kỳ khó chịu.

“Các ngươi tránh ra!” Cuối cùng, Vương Đằng quyết định ra tay, đạp chân lao về phía trước.

“Anh Hàn, ngươi cẩn thận đó, con nguyên thú hệ Hỏa này mạnh lắm!” Y Táng Tâm Nặc nhắc nhở.

“Sớm không đến, giờ mới đến hỗ trợ.” Quy Táng Viêm đầy bụng căm tức nói thầm.

“Ta đâu nghĩ nửa ngày trời mà các ngươi vẫn không giải quyết được, còn trách ta à?” Vương Đằng liếc nhìn hắn rồi thản nhiên nói.

“Ngươi!” Khóe môi Quy Táng Viêm suýt thì tức méo cả mặt.

Vương Đằng không nhiều lời với hắn, ánh mắt nhìn con nguyên thú hệ Hỏa trước mắt, trong mắt lóe lên ánh kim ẩn hiện, khóe môi khẽ cong lên: “Thấy rồi!”

“Giả thần giả quỷ, ta chống mắt lên xem ngươi làm được gì.” Quy Táng Viêm hừ lạnh nói.

Két!

Con nguyên thú hệ Hỏa cấp Vực Chú lập tức tấn công về phía Vương Đằng, ánh mắt nó sắc bén, hai cánh vỗ mạnh tạo cơn cuồng phong nóng rẫy, chỉ nội cơn cuồng phong này cũng đủ khiến võ giả cấp Vũ Trụ bình thường không chịu nổi.

Nhưng đối mặt với cơn cuồng phong ấy, vẻ mặt Vương Đằng vẫn không hề thay đổi, thân hình lóe lên, biến mất tại chỗ.

Tốc độ của nguyên thú hệ Hỏa cấp Vực Chủ nhanh cách mấy cũng không bằng Vương Đằng.

Hơn nữa có vẻ không được thông minh lắm, sau khi không thấy bóng người Vương Đằng đâu thì nó dừng lại điên cuồng tìm kiếm, không tìm được nên trông hệt như một con ruồi không đầu.

“Ở đây à?” Vương Đằng xuất hiện sau lưng con nguyên thú hệ Hỏa cấp Vực Chủ, trong tay hắn bùng lên ngọn lửa ngưng tụ thành Hỏa Thiệt, đâm mạnh vào một vị trí khó mà tả nổi phía lưng nó.

Éc!

Con nguyên thú hệ Hỏa cấp Vực Chủ hoàn toàn không phản ứng kịp, bị trúng đòn trí mạng khiến nó ngửa đầu rú lên tiếng hét

Mấy người Hoàng Táng Mạc, Quy Táng Viêm đều thừ ra, sắc mặt kỳ lạ đến cực hạn nhìn Vương Đằng.

Cái tên này không phải có sở thích kỳ cục gì đó chứ?

Xoẹt!

Nhưng ngay lúc này, Hỏa Thiệt thật dài đột nhiên kéo ra ngoài, kéo theo một đốm sáng đỏ thẫm.

Cảnh tượng này mang lại cảm xúc cực kỳ mãnh liệt về thị giác!

Nhưng mọi người cũng sửng sốt bàng hoàng, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc.

“Đây là... hạch tâm của nguyên thú!” Hoàng Táng Mạc kêu lên như gặp phải ma.

Họ tìm mãi vẫn không thấy hạch tâm của nguyên thú đâu, mà Hàn Chú vừa ra tay đã tìm thấy rồi ư?

Họ cảm thấy khó tin, có chút không thể chấp nhận.

Nhất là khi họ còn vừa cảm thấy liệu có phải hắn có sở thích kỳ quặc nào đó không, kết quả là bị nghiệp quật, là bọn họ nhầm rồi.

Hai người Y Táng Tâm Nặc và Thủ Táng Thải Vân thì đỏ bừng mặt, các nàng cũng vừa nghĩ xiên xẹo đi, nội tâm cảm thấy xấu hổ lắm, suýt nữa hiểm nhầm anh Hàn.

Đã bảo rồi mà, làm sao hắn có thể là loại người đó!

Đùng!

Khi hạch tâm bị Vương Đằng rút ra, con nguyên thú hệ Hỏa cấp Vực Chủ không thể chống đỡ nổi nữa, sau khi phát ra tiếng gầm rú bất cam thì cả cơ thể nguyên lực khổng lồ nổ đùng, hóa thành một luồng nguyên lực nồng nặc.

“Tốt rồi, đã xong!” Vương Đằng cầm viên hạch tâm nguyên thú trong tay, nhìn về phía mấy người Y Táng Tâm Nặc, đột nhiên nghi hoặc hỏi: “Sao các ngươi lại nhìn ta như vậy?”

“Anh Hàn, sao anh biết hạch tâm con nguyên thú này ở... ặc, ở chỗ đó?” Y Táng Tâm Nặc hỏi.

“Hở, ta quan sát được từ cuộc chiến của các ngươi.” Vương Đằng thản nhiên nó.

“Quan sát được?” Đám người Y Táng Tâm Nặc không khỏi sửng sốt.

Chẳng lẽ còn có quy luật gì ư?

Nhưng trong ghi chép của gia tộc Ngũ Táng bọn họ không hề có ghi chép liên quan nào mà.

“Anh Hàn, có phải ngươi phát hiện ra bí mật gì không, mau nói cho chúng ta biết với.” Thủ Táng Thải Vân vội vàng nói.

Mấy người Hoàng Táng Mạc, Quy Táng Viêm, Vân Táng Kiêu đồng dỏng lỗ tai lên nghe ngóng.

“Cũng không phải bí mật gì cả, nếu quan sát kỹ cuộc chiến vừa rồi của các ngươi sẽ phát hiện ra khi cơ thể của con nguyên thú này bị nổ, thì những nguyên lực khác sẽ ngưng tụ về cùng một phía nguyên lực, phía nguyên lực này chính là nơi chứa hạch tâm của nguyên thú.” Vương Đằng đáp.

“Thì ra là thế!” Trong mắt mấy người Y Táng Tâm Nắc lóe sáng, có cảm giác như được khai sáng.

“Không đúng, ta nhớ rõ khi nguyên thú ngưng tụ lại có khi là phân tán ra rồi ngưng tụ, cuối cùng với ngưng tụ thành một thể, không phải như ngươi nói.” Quy Táng Viêm đột nhiên cau mày nói.

Hết chương 2889.
Bình Luận (0)
Comment