Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2893 - Chương 2893. Điển Hình Bắt Nạt Kẻ Yếu! (3)

Chương 2893. Điển hình bắt nạt kẻ yếu! (3)
Chương 2893. Điển hình bắt nạt kẻ yếu! (3)

Từng luồng lực không gian phóng ra từ trong cơ thể hắn, lập tức phá giải không gian gian cầm của con nguyên thú cấp Giới Chủ kia.

Hắn liều mình tăng tốc, thậm chí không tiếc sử dụng ‘Không Thiểm’, tức tốc di chuyển trong không gian.

Hắn không dám dùng kỹ năng ‘Độn Quang’ vì rất dễ bị nhận ra và có thể bại lộ thân phận của hắn.

Nhưng ‘Không Thiểm’ thì không sao, loại phương thức này giống như di chuyển tức thời, và nhiều chiến kỹ có thể làm được.

Đương nhiên cũng chỉ giống ở bề ngoài, chiến kỹ bình thường không thể sánh với ‘Không Thiển’ được.

Cũng may, chỉ cần hắn không để lộ lực không gian thì sẽ không ảnh hưởng quá lớn.

Vì thế nên hắn cố ý dùng cách thức ẩn nấp để giấu đi lực không gian, không để người ngoài nhận ra gì khác thường cả.

Dù sao đám người Quy Táng Viêm cũng là võ giả cấp Vũ Trụ, cảm giác với lực không gian không nhạy bén cho lắm, rất khó phát hiện ra Vương Đằng có lực không gian.

Ngoài ra, chiến giáp cấp Giới Chủ trên người Vương Đằng cũng mang lại tác dụng rất lớn, chiến giáp cấp Giới Chủ đương nhiên có thể phát huy tốc độ của cấp Giới Chủ, không thua gì con nguyên thú cấp Giới Chủ kia.

Nhoắng cái Vương Đằng đã vượt qua đám người Hoàng Táng Mạc.

“Các ngươi nhanh chân lên, con cự mãng kia sắp đuổi tới đít rồi kìa.” Vương Đằng liếc nhìn bọn họ rồi giục giã.

“...” Đám Hoàng Táng Mạc tức muốn hộc máu.

Chính tên này rước lấy rắc rối mà còn chạy nhanh hơn bọn họ, có còn thiên lý hay không.

Con nguyên thú cấp Giới Chủ càng lúc càng đuổi sát nút, làm đám Hoàng Táng Mạc, Quy Táng Viêm sợ đến hết hồn, trái tim sắp bắn ra khỏi họng.

“Thôi, các ngươi chậm quá, để ta kéo nó rời đi.” Vương Đằng có hơi bất đắc dĩ, chỉ đành chuyển hướng, chém ra một kiếm với con nguyên thú cấp Giới Chủ ở phía sau, hô lên: “Đến đây! Lại đây! Đến mà bắt ta đi nà!”

“Grào!”

Quả nhiên con nguyên thú cấp Giới Chủ kia bị Vương Đằng thu hút, điên cuồng rít gào đuổi theo hắn, không thèm đoái hoài đến đám Hoàng Táng Mạc.

“Anh Hàn!” Y Táng Tâm Nặc nhìn Vương Đằng dụ con nguyên thú cấp Giới Chủ rời đi mà không khỏi lo lắng.

“Đi nhanh, chính hắn mang đến rắc rối thì tự hắn phải giải quyết.” Quy Táng Viêm nói.

“Câm mồm!” Y Táng Tâm Nặc hùng hổ trừng mắt với hắn.

“Chúng ta đi trước, với tốc độ của hắn thì hoàn toàn có thể thoát thân, không cần lo lắng quá, chúng ta ở đây chỉ kéo chân hắn thôi.” Thủ Táng Thải Vân nói.

Y Táng Tâm Nặc cắn răng, không do dự, lập tức rời đi theo mọi người.

Đoàn người bay chừng mấy chục nghìn kilomet mới dừng lại, đỗ lại trong cánh rừng, nội tâm vẫn hoảng sợ ngoái nhìn về phía sau.

“Chắc là không đuổi theo nữa rồi nhỉ?” Hoàng Táng Mạc nói.

“Anh Hàn dụ nó đi rồi, tạm thời xem như chúng ta được an toàn.” Thủ Táng Thải Vân cười khổ nói: “Vận may của chúng ta đúng là không ai bằng, gặp ngay phải một con nguyên thú cấp Giới Chủ.”

“Đều do tên Hàn Chú kia, nếu không vì hắn thì chúng ta đâu bị truy đuổi ráo riết như vậy.” Quy Táng Viêm nói.

“Không thể nói vậy được, cho dù không có hắn thì chỉ e con nguyên thú cấp Giới Chủ kia vẫn sẽ tấn công chúng ta thôi.” Vân Táng Kiêu lắc đầu nói.

“Nếu không nhờ anh Hàn dẫn dụ con nguyên thú cấp Giới Chủ kia rời đi thì chúng ta đã bị đuổi kịp từ lâu rồi.” Y Táng Tâm Nặc trừng mắt với Quy Táng Viêm, lạnh lùng nói.

Quy Táng Viêm nghẹn lời, hoàn toàn không ngờ đến cả Vân Táng Kiêu cũng đứng về phía đối phương, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng xấu hổ.

“Xem ra các ngươi đều không sao!”

Lúc bầu không khí của đám người Quy Táng Viêm rơi vào cứng đờ, Vương Đằng đột nhiên xuất hiện trên một cây đại thụ ở nơi xa, sau đó nhảy xuống, đi về phía bọn họ.

Đồng tử mấy người Hoành Táng Mạc, Quy Táng Viêm co lại, trong lòng chấn động, bọn họ hoàn toàn không phát hiện Vương Đằng xuất hiện thế nào.

“Hàn Chú đại ca, ngươi không sao thì tốt quá rồi.” Y Táng Tâm Nặc thấy Vương Đằng bình yên vô sự trở về, khuôn mặt xinh đẹp lập tức lộ ra vẻ tươi cười, nội tâm thở phào nhẹ nhõm.

“Ta có thể có chuyện gì, con nguyên thú đó ngu lắm, tùy ý là có thể vứt bỏ.” Vương Đằng tuỳ tiện nói.

“Giọng điệu còn rất lớn, mới vừa rồi là người nào chạy trối chết vì bị truy sát?” Quy Táng Viêm không nhịn được dỗi một câu.

“Chẳng lẽ không phải ngươi sao?” Vương Đằng kỳ quái nhìn hắn, hỏi ngược lại.

Tên này vừa nãy ở sau lưng nói xấu hắn, cho rằng hắn không nghe thấy à?

Đối với loại người không biết tốt xấu này, hắn cũng sẽ không nuông chiều đối phương, nên dỗi lại thì dỗi.

Ngược lại mấy người Vân Táng Kiêu làm hắn rất bất ngờ, cũng không uổng hắn giúp bọn họ một lần.

Còn có không ít võ giả gia tộc Ngũ Táng cũng quăng tới ánh mắt cảm kích cho hắn, những điều này Vương Đằng đều nhìn trong mắt, không khỏi mỉm cười trong lòng.

Hiện tại thân phận của hắn còn chưa lộ ra ánh sáng, một khi lộ ra ánh sáng...

Hì hì, không biết những võ giả gia tộc Ngũ Táng này lại là biểu cảm gì?

Quy Táng Viêm tự chuốc lấy nhục, vẻ mặt u ám không nói thêm gì nữa.

“Có thể các ngươi không biết, phạm vi hoạt động của con nguyên thú đó rất có hạn, một khi vượt qua phạm vi con sông lớn một kilomet, nó sẽ trở về sao.” Vương Đằng lại nói.

“Thế mà sẽ trở về?” Mấy người Y Táng Tâm Nặc kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, những con nguyên thú này hẳn đều có lãnh địa của mình, cho dù là nguyên thú cấp Giới Chủ, cũng rất ít rời khỏi phạm vi lãnh địa của mình.” Vương Đằng gật đầu nói.

“Nếu là như vậy, chúng ta nên làm sao để vượt qua con sông lớn kia đây? Nếu vòng qua, ít nhất phải phí mấy ngày.” Thủ Táng Thải Vân cau mày nói.

“Đổi khu vực khác đi, nếu con nguyên thú cấp Giới Chủ này sẽ không rời khỏi phạm vi một kilomet, vậy chúng ta liền từ ngoài một kilomet qua sông, ta không tin bên kia cũng có một con nguyên thú cấp Giới Chủ.” Vương Đằng sờ cằm nói.

“Đây cũng có thể xem là một biện pháp, nguyên thú cấp Giới Chủ không quá thường thấy, nếu chỉ là nguyên thú dưới cấp Vực Chủ, chúng ta vẫn có thể ứng phó được.” Hoành Táng Mạc khẽ gật đầu.

Hết chương 2893.
Bình Luận (0)
Comment