Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2892 - Chương 2892. Điển Hình Bắt Nạt Kẻ Yếu! (2)

Chương 2892. Điển hình bắt nạt kẻ yếu! (2)
Chương 2892. Điển hình bắt nạt kẻ yếu! (2)

Nếu có thể tìm được thì hắn cũng nể đối phương thật.

Thân hình khổng lồ của con nguyên thú cự mãng liên tục bị nổ tung, hóa thành nguyên lực rồi lại ngưng tụ lại, Quy Táng Viêm trợn tròn mắt, muốn tìm vị trí hạch tâm.

Kết quả, hắn nổi giận!

Từ đầu tới đuôi, con nguyên thú mãng xà này đều bị hắn chém một lần mà tại sao không tìm thấy?

“Hàn Chú, không phải ngươi bảo dùng phương pháp của ngươi là có thể tìm được hạch tâm của nó sao?” Quy Táng Viêm thở hổn hển, thẹn quá hóa giận mà hét lên với Vương Đằng.

“Người khác đều tìm được, chỉ có ngươi là không, nào có liên quan gì đến ta.” Vương Đằng hết chỗ nói.

“Ta...” Quy Táng Viêm nhìn thoáng qua ánh mắt kỳ lạ của mọi người xung quanh, nhất thời tức đến hộc máu.

“Quy Táng Viêm, ngươi làm được không vậy, nếu không thì để chúng ta.” Vân Táng Kiên đứng một bên đã nóng lòng muốn thử.

“Cút!” Quy Táng Viêm giận dữ nói: “Con nguyên thú này là của ta.”

“Xía, ngươi lại đâu có xử lý được.” Vân Táng Kiêu bĩu môi.

“Ai bảo ta không xử lý được, chẳng qua ta chơi đùa với nó chút thôi.” Quy Táng Viêm cắn răng, đáy lòng phát cáu, ánh mắt trừng trừng nhìn con nguyên thú mãng xà trước mắt.

Uỳnh!

Hắn lại vọt lên, chiến đao trong tay chém ra hàng loạt.

Grào!

Con nguyên thú cấp Vực Chủ cũng đã nổi giận, mồm phát ra tiếng rít gào phẫn nộ, quấy nước sông đến long trời lở đất.

Đúng lúc này, tại một vùng nước khác đột nhiên xuất hiện dao động dữ dội, thậm chí còn hóa thành một xoáy nước khổng lồ.

“Đó là...” Đám người Y Táng Tâm Nặc chợt biến sắc.

Bùm!

Ngay sau đó, một con nguyên thú mãng xà càng khủng khiếp hơn nhô đầu ra, chỉ vỏn vẹn một cái đầu đã khiến người ta cảm thấy khó thở, đôi đồng tử dựng đứng màu xanh nhìn chằm chặp vào mọi người, tỏa ra khí thế đáng sợ.

“Nguyên thú cấp Giới Chủ!”

Đồng tử đám người Y Táng Tâm Nặc co rúm lại, hoảng sợ đến thất sắc, nội tâm đầy khó tin.

Gặp quỷ rồi!

Bên trong con sông này lại tồn tại cả nguyên thú cấp Giới Chủ!

Phải biết rằng, kể cả trong toàn bộ đất tổ thì nguyên thú cấp Giới Chủ cũng cực kỳ hiếm có, họ vừa mới vào đây ba ngày thôi mà đã trúng ngay phải nguyên thú cấp Giới Chủ rồi, vận may không khỏi quá hẻo.

“Chạy mau!”

Hoàng Táng Mạch hét to lên một tiếng rồi rút vọt về phía sau.

Những người khác cũng vội vàng chạy theo, lập tức bỏ lại đám nguyên thú đang chém giết dở, gần như không chút luyến tiếc nào.

Nguyên thú cấp Giới Chủ, bọn họ hoàn toàn không thể chống lại nổi.

Nếu thật sự bị con nguyên thú cấp Giới Chủ quấn lấy thì e rằng họ chỉ còn đường chết ở đây.

Quy Táng Viêm cực kỳ không cam lòng nhìn thoáng qua con nguyên thú cấp Vực Chủ trước mặt, chỉ thiếu chút nữa thôi, hắn tin là mình sắp tìm được vị trí hạch tâm của con nguyên thú này, nhưng rõ ràng là giờ không còn thời gian nữa.

“Khốn thật!”

Cuối cùng, hắn không thể không rút lui, không dám nán lại thêm nữa.

Ánh mắt Vương Đằng lóe lên tia kỳ lạ, hắn cũng không ngờ nơi đây sẽ xuất hiện một con nguyên thú cấp Giới Chủ khủng khiếp đến như thế, nhưng hắn lại không vội chạy đi, mà thân hình lóe lên, phóng về phía con nguyên thú mà Quy Táng Viêm vừa mới tấn công.

“Anh Hàn, chạy mau, đừng ham chiến!” Y Táng Tâm Nặc thấy hắn còn xông về phía trước thì không khỏi hét to lo lắng.

“Thằng cha này chán sống rồi!” Quy Táng Viêm cười lạnh nói.

“Các ngươi đi trước đi!” Giọng nói thản nhiên của Vương Đằng truyền ra, sau đó đột ngột xuất hiện trên lưng con nguyên thú kia, một quyền bùng nổ.

Uỳnh!

Một quyền này, hắn đấm thẳng lên mảnh vảy của con nguyên thú mãng xà, phá vỡ nó, sau đó cắm tay vào móc ra.

Éc!

Con nguyên thú mãng xà điên cuồng giãy giụa hòng hất văng Vương Đằng ra.

Grào!

Bên kia, con nguyên thú mãng xà cấp Giới Chủ vừa nhô đầu ra cũng phát ra tiếng gầm rung trời, ánh mắt dừng trên người Vương Đằng, một luồng khí thế khủng khiếp túa ra.

“Chỉ là khí thế cấp Giới Chủ mà muốn trấn áp ta à!” Vương Đằng cười lạnh, ‘ý chí viễn cổ’ trong cơ thể hắn lập tức bùng lên.

Ý chí viễn cổ của hắn có thể sánh với khí thế của cường giả cấp Giới Chủ, thậm chí còn là một loại khí thế mạnh mẽ hiếm có, khí thế của con nguyên thú mãng xà cấp Giới Chủ lập tức bị phá tan.

Bàn tay Vương Đằng vừa chuyển, bèn túm được một đốm sáng màu thủy lam từ trong cơ thể con nguyên thú cấp Vực Chủ.

Bùm!

Thân hình con nguyên thú cấp Vực Chủ lập tức nổ tung, hóa thành một luồng nguyên lực tinh thần hệ Thủy nồng nặc.

Vương Đằng nhặt được bong bóng thuộc tính xong thì bay thẳng ra xa bỏ chạy không chút nghĩ ngợi.

Grào!

Con nguyên thú cấp Giới Chủ kia gầm lên giận dữ, toàn bộ thân hình lao ra khỏi mặt nước, có thể dài tới cả ngàn trượng, xoắn mình trên không trung như muốn che lại cả bầu trời.

Đám Y Táng Tâm Nặc phía xa nhìn đến sững sờ, bọn họ hoàn toàn không ngờ Vương Đằng có thể thành công, người này quá liều lĩnh.

Sắc mặt Quy Táng Viêm cứng đờ, khó chịu cứ như ăn phải shit, nụ cười khẩy trên mặt lập tức cứng đờ trên môi, nom buồn cười khôn tả.

Nhưng lúc này cũng không kịp nghĩ nhiều, cả đám cắm đầu cắm cổ bỏ chạy ra thật xa.

Con nguyên thú cấp Giới Chủ kia có lẽ sắp phát điên rồi!

Dù đám nguyên thú này không có trí tuệ, nhưng đánh chết ‘đồng loại’ của nó ngay trước mặt nó!

Đây chẳng phải hành vi tìm đường chết hay sao?

“Chạy mau! Chạy mau!” Vương Đằng hú lên quái dị, đẩy tốc độ của mình lên mức cao nhất, nguyên thú cấp Giới Chủ không phải thứ dễ chọc đâu nha.

“...” Đám Y Táng Tâm Nặc cạn lời, sao lúc đánh chết nguyên thú cấp Vực Chủ không thấy ngươi sợ như vậy!

Đúng là điển hình của bắt nạt kẻ yếu!

Grào!

Con nguyên thú cấp Giới Chủ vẫn ráo riết đuổi theo, tốc độ nhanh đến khó tin, từng luồng lực căn nguyên ào ạt tuôn ra từ trong cơ thể hòng bao vây Vương Đằng.

Con kiến hôi nhỏ xíu trước mặt này đã hoàn toàn chọc điên nó.

“Đậu má!” Sắc mặt Vương Đằng khẽ biến, hắn cảm thấy không gian bao quanh như bị giam cầm lại, tốc độ bị chậm dần đi.

Hắn không dám chậm trễ, lập tức mở ‘thể Không Gian’ ra!

Phừng!

Hết chương 2892.
Bình Luận (0)
Comment