Một đôi chân còn đang đung đưa ngoài nhánh cây, giống như cực kỳ nhàn nhã, khuôn mặt đẹp trai đó treo một nụ cười nhàn nhạt làm cho người ta muốn đánh một quyền qua, trêu tức nhìn bọn họ.
Vương Đằng không biết khi nào đã đến trên cây.
“Là ngươi!”
Nội tâm hai người Ảnh Cửu và Ảnh Thập Nhất đã có suy đoán, nhưng lúc nhìn thấy mặt thật của đối phương, vẫn cảm giác không thể tiếp nhận được.
Bọn họ luôn đi theo Vương Đằng, giống như hai thợ săn vô cùng thông thạo theo dõi một con mồi, nắm chắc thắng lợi, bất cứ lúc nào đều có thể bắt được con mồi.
Kết quả thì sao, ngược lại bọn họ rơi vào trong tay đối phương.
Loại tương phản trước sau, khiến cho hai người suýt chút nữa tìm một cái lỗ chui vào tại chỗ, sắc mặt cực kỳ lúng túng.
“Không phải chính là ta sao?” Vương Đằng cười ha hả nhìn bọn họ, nói: “Xem ra hai vị rất quen thuộc với ta nhỉ.”
“Ha, ha ha, Nghị viên hội Trọng tài học viện tinh không, sao chúng ta có thể không biết.” Cả người Ảnh Thập Nhất quấn dưới lớp trường bào màu đen, đầu vốn đội nón, nhưng đã bị Vương Đằng gỡ xuống, lộ ra khuôn mặt thanh niên có hơi sưng, cười gượng nói.
“Ồ, vậy không biết hai người luôn đi theo ta làm gì?” Vương Đằng cười tủm tỉm nhìn bọn họ hỏi.
Đồng tử hai người Ảnh Cửu và Ảnh Thập Nhất nhất thời co lại, nội tâm chấn động, ngay từ đầu bọn họ đã bị phát hiện sao?
“Nguyên thú cấp Giới Chủ đó là ngươi cố ý dẫn tới?” Ảnh Cửu trầm giọng hỏi.
“Ồ, bị ngươi phát hiện rồi.” Vương Đằng kinh ngạc nhìn hắn, tên này phản ứng rất nhanh đó.
Sắc mặt Ảnh Thập Nhất lập tức hơi biến thành màu đen, đồng thời trong lòng lại chấn động dị thường, nguyên thú cấp Giới Chủ đó vậy mà do tên này dẫn tới, hắn rõ ràng là bị hãm hại, hắn đến bây giờ mới phản ứng lại.
“Từ khi nào thì ngươi phát hiện chúng ta?” Nội tâm Ảnh Cửu nghẹn khuất, hít một hơi thật sâu, hỏi.
“Đương nhiên là từ khi các ngươi bắt đầu tiến vào đất tổ, chẳng lẽ các ngươi cảm thấy phương pháp ẩn nấp của bản thân có thể giấu được ta sao?” Vương Đằng cười nói.
“Ngươi....” Ánh mắt Ảnh Thập Nhất hoảng sợ nhìn Vương Đằng, phương pháp ẩn nấp mà bọn họ kiêu ngạo, trước mặt thanh niên này lại không hề có tác dụng, ngay từ đầu bọn họ đã bại lộ, còn có chuyện có thể đả kích người ta hơn chuyện này sao?
“Không hổ là thiên kiêu học viện tinh không, chúng ta quá tự phụ, không ngờ chênh lệch to lớn như thế.” Ảnh Cửu lại hít một hơi thật sâu, hơi suy sụp nói.
Giờ phút này, nội tâm hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác thất bại, uổng công bọn họ tự xưng là thiên tài, không ngờ ngay cả sau lưng người ta cùng không với tới.
“Không cần như thế, thiên phú của các ngươi cũng không tệ, ít nhất có thể chống đỡ đến khi ta quay lại vẫn không chết.” Vương Đằng khoác tay, thản nhiên nói: “Phần lớn thiên kiêu của học viện tinh không, không kém các ngươi bao nhiêu, đáng tiếc vận may của các ngươi không được tốt, lại gặp phải ta.”
“....” Hai người Ảnh Cửu và Ảnh Thập Nhất thoáng chốc có hơi cạn lời.
Trong chốc lát bọn họ cũng không rõ rốt cuộc Vương Đằng đang khen bọn họ, hay là đang khoe khoang.
“Nếu ngươi đã dẫn nguyên thú cấp Giới Chủ đó qua đây giết chúng ta, cuối cùng vì sao lại muốn cứu chúng ta?” Ảnh Cửu hỏi.
“Ta chỉ dẫn các ngươi hỗ trợ kiềm chế nguyên thú cấp Giới Chủ đó một chút mà thôi, vốn dĩ nếu các ngươi chết, thì cũng chết, không có gì đáng tiếc, nhưng các ngươi còn sống, trái lại khiến cho ta có chút hứng thú, cho nên miễn cưỡng cứu các ngươi là được.” Vương Đằng cười nói.
“....” Hai người vô cùng nghẹn khuất.
Không ngờ lại là bởi vì bọn họ chống đỡ thêm một chút, mới bảo vệ được tính mạng!
Nhưng bọn họ không sao vui lên nổi.
Nghị viên Vương Đằng trước mắt này căn bản không để tính mạng bọn họ vào mắt.
Hai thiên kiêu đường đường là Ám Ảnh bảo, vậy mà lại bị người ta khinh thường như thế, thật sự có hơi đả kích người ta.
Cho dù làm việc như bọn họ, đã sớm làm tốt chuẩn bị cho cái chết, nhưng đây cũng không đại biểu cho bọn họ sẽ vui vẻ chịu chết lãng phí.
Trước đó bọn họ hoàn toàn bị tên này hãm hại!
“Ngươi cứu chúng ta muốn làm gì?” Ảnh Thập Nhất ngăn chặn lửa giận trong lòng, hỏi.
“Có vấn đề muốn hỏi các ngươi một chút.” Vương Đằng nói.
“Vấn đề gì?” Ánh mắt Ảnh Cửu lóe ra một chút, nói.
“Ai khiến các ngươi tới giết ta.” Vương Đằng cười, hỏi ra vấn đề lập tức khiến trái tim hai người đập chậm nửa nhịp.
“Không ai kêu chúng ta ám sát ngươi, đi theo ngươi chẳng qua là xuất phát từ tò mò thôi.” Ảnh Cửu nói.
“Phải không?” Vương Đằng nghiêng đầu, nhìn hắn nói: “Ngươi cảm thấy ta rất ngốc sao?”
“Chúng ta không oán không thù, cần gì phải giết ngươi?” Ảnh Cửu hỏi ngược lại.
“Làm như không ai biết Ám Ảnh bảo các ngươi đang làm gì ấy.” Vương Đằng cạn lời nói.
“....” Ảnh Cửu.
Đcm tổ chức có danh tiếng quá lớn cũng không phải chuyện tốt!
“Bỏ đi, vẫn phải tự ta ra tay.” Trong mắt Vương Đằng đột nhiên hiện lên một ánh sáng màu đỏ quỷ dị, nhìn về phía đôi mắt hai người.
Hoặc Tâm!
Mê hoặc!
Hai chiến kỹ loại tinh thần đồng thời mở ra, khiến cho sắc mặt hai người đại biến.
“Không ổn!” Trước khi Ảnh Cửu phản ứng lại, đồng tử chợt co rụt lại, hắn muốn điều động tinh thần lực chống lại, nhưng lại quên tinh thần của hắn đã bị phong ấn, căn bản không thể điều động.
Trong phút chốc, ánh mắt hắn trở nên mê mang.
Mà Ảnh Thập Nhất bên cạnh càng kém không ít, chẳng qua là giãy giụa một chút, đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mê mang.
Hai người rất nhanh đã bị kỹ năng ‘Hoặc Tâm’ và ‘mê hoặc’ khống chế.
“Tách!” Vương Đằng bung ngón tay, khiến hai người bừng tỉnh lại.
Hai người Ảnh Cửu và Ảnh Thập Nhất hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ vừa mới tỉnh lại, bọn họ đã cảm giác bản thân dường như không thể phản kháng thanh niên trước mắt này, trong bọn họ mắt lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ.
Tại sao có thể như vậy?
Tên này rốt cuộc đã làm gì bọn họ?
Loại thủ đoạn quỷ dị này, ngay cả hai võ giả Ám Ảnh bảo nổi tiếng kỳ lạ khó lường như bọn họ cũng cảm giác không thể nắm lấy, thật sự khiến cho người ta khiếp sợ.