“Nói đi, là ai khiến các ngươi giết ta?” Vương Đằng vẫn ngồi ở trên nhánh cây, nhìn xuống bọn họ, thản nhiên hỏi.
Ảnh Cửu còn muốn giãy dụa một chút, nhưng hắn phát hiện đây chẳng qua là phí công, cái miệng của hắn vẫn cực kỳ thành thật mở miệng nói: “Là một người của học viện tinh không các ngươi tên là Phong Thanh Viêm, vốn là võ giả khác của Ám Ảnh bảo ra tay, nhưng ngươi chậm chạp không xuất hiện, bọn họ không tìm thấy mục tiêu, mà lúc đất tổ mở ra ngươi mới xuất hiện, cho nên trong bảo chuyển giao nhiệm vụ này cho hai người chúng ta, ta chỉ biết như vậy.”
Sắc mặt Ảnh Thập Nhất kỳ quái nhìn hắn một cái, thầm nghĩ trong lòng: “Ngươi nói quá nhiều rồi!”
Sắc mặt Ảnh Cửu tái nhợt, hắn phát hiện bản thân căn bản không thể khống chế, tự nhiên mà nói ra, rốt cuộc tên này làm gì bọn họ?
“Phong Thanh Viêm!” Ánh mắt Vương Đằng hơi nhíu lại, đáy mắt chợt xẹt qua một hàn quang.
Không ngờ lại là hắn!
Vốn tưởng rằng là người của gia tộc Ngũ Táng kêu Ám Ảnh bảo giết mình, nhưng không nghĩ rằng lại là Phong Thanh Viêm.
Tên kia thật sự chưa từ bỏ ý định, làm khó hắn khắp nơi cũng thôi đi, hiện tại lại còn vươn tay đến cương vực U Phù.
Thật sự cho rằng Vương Đằng hắn ăn chay sao!
“Vương Đằng, tên kia quá đáng rồi, vậy mà kêu người của Ám Ảnh bảo ám sát ngươi.” Viên Cổn Cổn phẫn nộ nói.
“Yên tâm, món nợ này sớm hay muộn sẽ tính.” Vương Đằng nói trong lòng: “Ta sẽ làm cho hắn hối hận về mọi việc đã làm, Phong Thanh Viêm, thật sự cho rằng bản thân có thể lấy thúng úp voi.”
Hai người Ảnh Cửu và Ảnh Thập Nhất không khỏi nhìn nhau một cái, nội tâm không nhịn được chấn động, bọn họ cảm thấy nhiệt độ bốn phía giống như đột nhiên trở nên lạnh như băng.
Loại tình huống này, bọn họ thật sự quá quen thuộc!
Sát khí!
Đây hiển nhiên là sát khí vô hình mà thanh niên trước mắt này phát ra!
Sát khí của hắn thật mạnh!!!
Sát khí của Vương Đằng có thể khiến cho hai sát thủ Ám Ảnh bảo đều cảm thấy kinh hãi, mức độ lớn mạnh này, có thể nhìn thấy.
Nhưng sát khí này tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, hắn rất nhanh thu liễm lại, trên mặt lần thứ hai khôi phục nụ cười híp mắt, nhìn bọn họ nói: “Được rồi, nếu ta đã biết chuyện muốn biết, vậy thì các ngươi có thể đi rồi.”
“Ngươi muốn.... thả chúng ta đi?” Hai người Ảnh Cửu và Ảnh Thập Nhất đều không khỏi sửng sốt, có hơi khó tin.
“Chẳng lẽ các ngươi còn muốn kêu ta giữ các ngươi ăn cơm à?” Vương Đằng nói.
“Không, không cần!” Hai người Ảnh Cửu và Ảnh Thập Nhất vội vàng lắc đầu.
“Vậy còn không mau đi.” Bàn tay to của Vương Đằng vung lên, giải phong ấn trong cơ thể bọn họ, thúc giục nói.
“Chúng ta thật sự đi nhé?” Ảnh Cửu và Ảnh Thập Nhất nhìn nhau một cái, lặng lẽ lui ra phía sau hai bước, chần chờ nói.
“Đi đi! Đi đi! Đừng để ta đổi ý.” Vương Đằng không kiên nhẫn xua tay nói.
Cuối cùng Ảnh Cửu và Ảnh Thập Nhất không chút chần chờ, muốn rời đi....
“Đợi đã!” Vương Đằng đột nhiên nói.
“....” Hai người.
Quả nhiên tên này chẳng qua đang đùa giỡn bọn họ, hắn căn bản không muốn thả bọn họ đi!
“Chúng ta thêm phương thức liên hệ, sau này ta tìm các ngươi tiện hơn.” Vương Đằng nói.
“Thêm.... Thêm phương thức liên hệ? Chỉ như vậy à?” Ảnh Cửu và Ảnh Thập Nhất cảm giác đầu của mình không theo kịp lắm, ngơ ngác hỏi.
“Nhanh lên, rốt cuộc các ngươi có phải là thiên kiêu của Ám Ảnh bảo hay không, sao lại có vẻ không thông minh lắm.” Vương Đằng tức giận nói.
“....” Hai người lập tức cạn lời.
Bọn họ không thông minh lắm?
Nếu không phải tên này không ra bài theo lẽ thường, bọn họ bị chỉnh đến mức ngơ ngác như vậy sao!
Nhưng cuối cùng hai người vẫn ôm y thái độ còn nước còn tát, để phương thức liên hệ lại, sau đó nhìn về phía Vương Đằng.
“Ừm, tốt lắm!” Vương Đằng kêu Viên Cổn Cổn thêm phương thức liên hệ của bọn họ, vừa lòng gật đầu, sau đó xua tay nói: “Đi đi! Đi đi! Có việc thường liên hệ.”
“Thiên tài mới thường liên hệ với ngươi à!” Nội tâm Ảnh Cửu và Ảnh Thập Nhất vô lực châm biếm, không hề nghĩ nhiều, trực tiếp xoay người thoát đi.
Hai người lần lượt hóa thành lưu quang, xông về phía không trung, đảo mắt đã biến mất trước mặt Vương Đằng, giống như sợ hắn đổi ý.
“Chạy nhanh như vậy làm gì, ta lại không ăn thịt người.” Vương Đằng lắc đầu.
“Ngươi không ăn thịt người, nhưng ở trong mắt bọn họ, ngươi phỏng chừng còn đáng sợ hơn ăn thịt người.” Viên Cổn Cổn ha ha cười nói.
....
Bên kia, hai người Ảnh Cửu và Ảnh Thập Nhất bay đi rất xa, xác định Vương Đằng không đuổi theo, bọn họ mới chậm rãi đáp xuống.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt nghiêm túc tới cực hạn.
Bọn họ không ngừng nhìn quét tình huống trong cơ thể, nhưng cho dù như thế nào cũng phát hiện không được vấn đề gì, điều này khiến cho sắc mặt bọn họ trở nên âm trầm hơn.
Không phát hiện ra vấn đề, mới là vấn đề lớn nhất!
Bọn họ cũng sẽ không quên loại tình huống thân bất do kỷ vừa rồi.
Vương Đằng để bọn họ rời đi, bọn họ cũng không dám hỏi nhiều, có thể rời đi đã xem như không tệ rồi.
Nhưng điều này cũng không đại biểu cho bọn họ đã quên vấn đề kia.
“Làm sao đây?” Ảnh Thập Nhất hỏi: “Tên kia nhất định đã trồng xuống hạt giống nào đó có thể khống chế tinh thần trong cơ thể chúng ta.”
“Ừm!” Ảnh Cửu gật đầu, nhíu mày nói: “Nhưng chúng ta trước sau không thể phát hiện chỗ vấn đề, đây mới là khó làm nhất.”
“Có thể trở về kêu Ảnh Ngọc Vương hỗ trợ xem thử không?” Ảnh Thập Nhất nói.
“Ngươi muốn chết sao?” Giọng nói Ảnh Cửu lạnh lùng: “Với tình huống này của chúng ta, nếu không tìm thấy chỗ vấn đề, chỉ có một con đường chết.”
“Ta....” Ảnh Thập Nhất sắc mặt hơi hơi trắng bệch, suy sụp nói: “Vậy chẳng lẽ chúng ta mặc kệ bản thân bị khống chế như vậy sao?”
“Trước khi tìm được phương pháp giải quyết, chỉ có thể tạm thời như vậy.” Ánh mắt Ảnh Cửu lóe ra, trầm giọng nói: “Vừa nãy ta còn chưa nghĩ thông, nhưng hiện tại ta đột nhiên hiểu ra.”
“Ngươi hiểu ra cái gì ?” Ảnh Thập Nhất hỏi.