“Sao ngươi ngốc như vậy!” Ảnh Cửu tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Hắn kêu chúng ta rời đi, không phải thật sự có lòng tốt thả chúng ta, mà là muốn kêu chúng ta làm nội ứng cho hắn, hắn muốn biết tình huống trong Ám Ảnh bảo, hoặc là kêu chúng ta làm chuyện gì đó, chỉ cần liên hệ với chúng ta là được, chúng ta căn bản không thể phản kháng.”
“Ngươi nói có đạo lý!” Ảnh Thập Nhất gật đầu nói.
Ảnh Cửu bất đắc dĩ nhìn thoáng qua đồng đội heo của mình, nội tâm ai thán, hiện tại đối phương giống như dao thớt, bọn họ giống như thịt cá, căn bản không thể phản kháng, chỉ có thể đi một bước xem từng bước.
“Cũng may hắn không kêu chúng ta nói ra công pháp và chiến kỹ của Ám Ảnh bảo, thậm chí chỗ ở của Ám Ảnh bảo, bằng không chúng ta cũng chỉ có một đường chết.” Ảnh Thập Nhất đột nhiên may mắn nói.
“Ừm!” Ánh mắt Ảnh Cửu hơi chợt lóe, gật đầu, cũng có hơi may mắn, rồi sau đó trầm ngâm một chút nói: “Đi thôi, nếu hiện tại đã không thể làm gì được đối phương, chúng ta cũng chỉ có thể tìm thử cơ duyên trong đất tổ này trước, nếu tay không mà về, không tránh khỏi phải chịu trừng phạt!”
Ảnh Thập Nhất dường như nhớ tới hồi ức gì đó không tốt, sắc mặt hơi trắng bệch, vội vàng gật đầu.
Hai người không dám chậm trễ, lúc này hóa thành lưu quang, lần thứ hai xông về phía không trung, bay nhanh về phương hướng ngược lại với Vương Đằng.
....
Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt lại qua năm ngày.
Trong đất tổ Ngũ Táng này, cuối cùng có võ giả tìm được cơ duyên của bản thân.
Có người phát hiện công pháp, có người phát hiện chiến kỹ, trong đó không thiếu công pháp và chiến kỹ cấp Vực Chủ, thậm chí cấp Giới Chủ.
Đối với rất nhiều võ giả cấp Vũ Trụ không phải xuất thân thế lực lớn, những công pháp chiến kỹ này đủ để tăng cường bên trong của bọn họ.
Còn có người phát hiện một vài bảo vật đặc thù, đối với tu luyện rất có lợi, hoặc là giá trị xa xỉ, cho dù bản thân không thể tu luyện, cũng có thể bán không ít đồng Vũ Trụ.
Đương nhiên, có cơ duyên, tự nhiên sẽ có chém giết.
Mọi người phát hiện các loại bảo vật cơ duyên, khó tránh khỏi sẽ bộc phát ra tranh đấu, tiến hành cướp đoạt, khiến cho trong đất tổ này cũng dần dần có thêm một tia huyết tinh.
Trước đó tiến vào trong đó đều là võ giả của gia tộc Ngũ Táng, cho dù có tranh đấu, cũng không ồn ào đến hung ác, nhưng hôm nay đến rất nhiều võ giả ngoại giới, những người này cũng không có nhiều kiêng kị và cố kỵ như vậy.
Bên kia, bản thế Vương Đằng và các võ giả của gia tộc Ngũ Táng trải qua nhiều ngày đi đường, cuối cùng dần dần tiếp cận vị trí núi Ngũ Hành.
Lúc này, ở một đỉnh núi không thấp, từng bóng người hạ xuống, rõ ràng chính là đám người Vương Đằng.
Phía trước bọn họ cách đó không xa, một đám người đang chém giết, tiếng nguyên lực gầm rú không ngừng truyền đến.
“Đàn chó điên này, vì cướp đoạt cơ duyên của gia tộc Ngũ Táng ta, thật sự ngay cả mạng cũng không cần.” Quy Táng Viêm hừ lạnh nói.
“Giết đi, nếu không phải bởi vì Hắc Sơn vương tộc, bọn họ nào có cơ hội tiến vào đất tổ Ngũ Táng của ta, muốn mang theo cơ duyên rời đi, cũng không dễ dàng như vậy.” Vân Táng Kiêu cười lạnh nói.
“Muốn xử lý bọn họ không?” Hoành Táng Mạc lạnh lùng nói ra.
“Bỏ đi, mục tiêu của chúng ta là núi Ngũ Hành, trên đường không cần thiết sinh thêm chuyện.” Y Táng Tâm Nặc lắc đầu nói.
“Cũng được, có lợi cho bọn họ rồi.” Quy Táng Viêm nói.
Vương Đằng đứng ở bên cạnh mấy người, nhìn chiến đấu xa xa, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, không mở miệng nói thêm cái gì.
Nếu muốn đạt được cơ duyên, những chuyện này chính là bọn họ nên chịu đựng.
Chỉ có hắn, không cần chịu đựng cái gì, nằm không thăng cấp.
Nói trở lại, mấy ngày nay thu hoạch của hắn không nhỏ, cho dù là những võ giả của gia tộc Ngũ Táng đánh chết nguyên thú, hay là nguyên thú bên phía phân thân đánh chết, đều giúp nguyên lực Ngũ hành của hắn tăng vọt lên.
Hiện giờ toàn bộ nguyên lực Ngũ hành của hắn đã đạt tới cấp Vũ Trụ cửu giai!
Đúng vậy, toàn bộ nguyên lực Ngũ hành đạt tới cấp Vũ Trụ cửu giai!
Tăng lên như thế, có thể nói là khủng khiếp!
Phải biết rằng mấy ngày trước, nguyên lực Ngũ hành của hắn cao nhất cũng chẳng qua là thất giai, thấp nhất là lục giai, hiện giờ toàn bộ đạt tới cửu giai.
Tăng lên như thế, chỉ sợ võ giả khác ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nếu đám người Quy Táng Viêm biết dọc đường đi bọn họ cực khổ săn giết nguyên thú, đều làm áo cưới cho Vương Đằng, không biết có tức giận khóc ngất trong nhà vệ sinh không.
Vương Đằng nhìn sự thay đổi trên giao diện thuộc tính, khóe miệng trong lúc sơ ý cong lên một độ cung.
Sướng nha!
Hành trình đến đất tổ Ngũ Táng lần này, cho dù có cơ duyên khác hay không, hắn đều không lỗ.
“Hàn đại ca, chuyện gì vui vẻ như thế?” Y Táng Tâm Nặc vén sợi tóc dài trước trán, hơi nghiêng đầu nhìn qua sườn mặt của Vương Đằng, không khỏi hỏi.
“À, không có gì, chỉ là cảm thấy những người này thật đáng thương mà thôi, vì một vài cái gọi là cơ duyên, có vài người đã hoàn toàn mất đi lý trí.” Vương Đằng bình thản nói.
“Đây là chỗ đáng thương của võ giả tầng dưới chót, không giống như chúng ta, sinh ra đã vượt qua rất nhiều người.” Y Táng Tâm Nặc hơi thăm dò nói.
“Quả thật như thế.” Vương Đằng hơi gật đầu, chuyển chủ đề hỏi: “Còn bao lâu chúng ta tới núi Ngũ Hành?”
“Chúng ta đã tới rồi!” Y Táng Tâm Nặc và những người khác nhìn nhau một cái, thần bí cười nói.
“Đã tới rồi?!”
Lời nói của Y Táng Tâm Nặc làm cho Vương Đằng không khỏi sửng sốt, hắn lặng yên mở ra ‘đôi mắt Chân Thị’, nhìn về phía hư không trước mắt.
Đúng là để cho hắn phát hiện một chút manh mối!
Một khu vực phía trước ngoài mấy chục nghìn dặm, không gian dường như có hơi không đúng.
Hắn lại mở ra ‘thể Không Gian’, cẩn thận cảm ứng một phen, quả nhiên càng cảm giác được rõ ràng khu vực phía trước có gì đó sai sai.
Nơi đó giống như tồn tại không gian gấp nào đó, trong không gian này còn tồn tại một vùng không gian.