Đây là thủ đoạn vận dụng không gian cực kỳ cao thâm!
Chỉ chỉ có tồn tại trên cấp Bất Hủ có thể làm được.
Trong mắt Vương Đằng hiện lên một tia khác thường, nhưng trên mặt không lộ ra chút, cười hỏi: “Chẳng lẽ nơi này có điều huyền diệu gì?”
“Huyền diệu của đất tổ Ngũ Táng chúng ta đương nhiên không phải một người ngoài như ngươi có thể phỏng đoán.” Quy Táng Viêm nhìn hắn, nói.
Vương Đằng không để ý đến hắn, tên miệng thối này, sớm hay muộn sẽ thu dọn hắn một lần.
“Hẳn là sắp xuất hiện, đến lúc đó Hàn đại ca ngươi sẽ biết.” Y Táng Tâm Nặc cười nói.
“Vậy ta mỏi mắt mong chờ!” Vương Đằng ra vẻ chờ mong gật đầu nói.
Kế tiếp, đoàn người không ra ngoài săn giết nguyên thú nữa, mà nghỉ ngơi ngay tại đất trống trên đỉnh núi này.
“Ha ha ha....”
Một trận cười to truyền đến.
Tranh chấp phía xa rất nhanh có kết quả, có người bị đánh chết, có người chiếm được cơ duyên, giờ phút này đang cực kỳ đắc ý.
Vù!
Nhưng còn chưa đợi hắn vui vẻ xong, một tiếng xé gió chợt vang lên.
“Ai?” Sắc mặt võ giả đột nhiên thay đổi, đột nhiên hét lớn một tiếng, thân thể né tránh sang bên cạnh.
Nhưng thân thể hắn lại không theo kịp tốc độ của đại não, rõ ràng muốn né tránh, thân thể lại bị một thanh trường thương xuyên thủng, máu tươi lập tức bắn đầy không trung.
“Nói nhiều!”
Một đầu khác của trường thương rõ ràng chính là thiếu niên của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu, sắc mặt hắn lạnh lùng, nhìn võ giả trước mắt, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét và khinh thường.
“Ngươi!” Võ giả kia còn chưa chết hẳn, miệng phun máu tươi, sắc mặt hoảng sợ nhìn thiếu niên trước mắt.
“Chết đi!”
Thiếu niên vung trường thương, thân thể võ giả này lập tức nổ tung, hóa thành huyết vũ đầy trời tiêu tán.
Bốn phía nhất thời rơi vào một mảnh yên tĩnh quỷ dị, rất nhiều người nhìn thiếu niên kia, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Giờ phút này, mọi người đã liệt hắn vào loại không thể trêu chọc.
Chỉ bởi vì cười lớn tiếng một chút đã trực tiếp bị giết, quá hung tàn, hoàn toàn không giống một thiếu niên mười lăm sáu tuổi, bọn họ không trêu chọc nổi.
Rất nhiều người nhận ra thiếu niên này chính là thiên kiêu của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu, trong lòng càng kiêng kị đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu hơn.
Khó trách đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu hung danh bên ngoài.
Phong cách hành sự như vậy, làm sao có thể không khiến cho người ta sợ hãi và hoảng sợ.
Đỉnh núi phía xa xa, Vương Đằng khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn, nhìn thiếu niên phía trước, ánh mắt hơi híp lại.
Tên này thật kiêu ngạo!
“Người này rất khó đối phó!” Giọng nói của Hoành Táng Mạc nghiêm trọng.
Một màn vừa rồi, người của gia tộc Ngũ Táng đều nhìn thấy, bọn họ biết thiếu niên này nhất định chính là người của Hắc Sơn vương tộc, nhìn thấy đối phương lớn mạnh và hung tàn như thế, trong lòng tự nhiên cũng có hơi sợ hãi.
Thanh niên sừng cong màu đen trước đó cũng là người của Hắc Sơn vương tộc, bọn họ liên thủ đều không cách nào đối phó, thiếu niên trước mắt này dường như còn mạnh hơn hắn, bọn họ lại có năng lực gì đối phó đối phương?
“Hàn đại ca!” Y Táng Tâm Nặc không khỏi nhìn về phía Vương Đằng.
“Không sao! Nếu thật sự gặp phải, ta sẽ giữ chân hắn.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Vậy cảm ơn Hàn đại ca.” Y Táng Tâm Nặc lo lắng nói: “Nhưng chính ngươi cũng phải cẩn thận, nếu thật sự không đánh lại, chúng ta.... cũng chỉ có thể bỏ cuộc.”
Vương Đằng kinh ngạc nhìn nàng một cái, không ngờ nàng có thể nói ra lời này.
Đất tổ Ngũ Táng này một ngàn năm mở ra một lần, cơ duyên trong đó đối với võ giả gia tộc Ngũ Táng mà nói, chắc chắn cực kỳ quan trọng, nàng nói bỏ cuộc thì bỏ cuộc.
Lại nhìn đám người Hoành Táng Mạc, cũng dáng vẻ không chút phản đối, hiển nhiên đều đồng tình với cách nói của Y Táng Tâm Nặc.
“Ta có chừng mực!” Vương Đằng gật đầu.
Nhưng vào lúc này, thiếu niên đó dường như cũng chú ý tới ánh mắt của Vương Đằng, nghiêng đầu nhìn lại, một đôi mắt hờ hững lộ vẻ trêu tức.
Khóe miệng Vương Đằng cong lên một độ cung nhàn nhạt, không chút yếu thế nhìn thẳng hắn.
“Rất náo nhiệt!” Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy một bóng người xa xa lưng cõng chiến đao chính bay nhanh đến, người này không thể nghi ngờ chính là Tả Cổ của đoàn đạo tặc tinh không Bạch Dạ.
Thiếu niên đó vẫn không để ý tới hắn, sau khi đánh chết võ giả kia, hắn vươn tay, một chùm sáng màu đỏ thẫm bị hắn bắt vào trong tay, chính là cơ duyên mà võ giả kia trước đó lấy được, sau đó hắn dừng trên một đại thụ, khoanh chân ngồi xuống.
Tả Cổ nhìn đối phương một cái, đáy mắt hiện lên vẻ âm trầm, thằng nhóc của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu này lại khinh thường hắn.
“Hừ!”
Nhưng hắn chỉ là hừ lạnh một tiếng, cũng không ra tay, mà nhìn quanh một vòng, nhìn thấy đám người của gia tộc Ngũ Táng, ánh mắt chợt lóe, đáp trên đỉnh một ngọn núi, lẳng lặng chờ đợi.
Những người này cũng không ngốc, đương nhiên biết người của gia tộc Ngũ Táng ở đây, chắc chắn là vì cơ duyên ở khu vực trung tâm đất tổ Ngũ Táng, có lẽ đó mới là thứ bọn họ chú ý.
Cơ duyên khu vực khác, chẳng qua là một vài cá tôm nhỏ, căn bản không lọt vào mắt bọn họ.
Sau đó không lâu, Xích Uy của đoàn đạo tặc tinh không Hồng Long, Shelley của đế quốc Lonlapa, thậm chí tiểu mập mạp của thành Kim Cực, thiếu nữ của đảo Bích Thiên, toàn bộ đều đến đây.
Tiểu mập mạp của thành Kim Cực cực kỳ có hứng thú, lại ngồi trên một con phi thuyền xa hoa của thành Kim Cực, chậm rì rì bay đến, vừa ra sân đã thu hút sự chú ý của người khác.
Nhưng hắn dường như có hơi sợ người, nhìn bốn phía, rồi nhích đến bên cạnh thiếu nữ của đảo Bích Thiên, hai người giống như quen biết.
Nhưng thiếu nữ của đảo Bích Thiên cực kỳ ghét bỏ, bĩu môi không để ý tới tiểu mập mạp.
Phân thân của Vương Đằng cũng đến, đạp lên không trung mà tới, khiến cho không ít người chú ý. Thân phận Nghị viên của hội Trọng tài học viện tinh không này khiến cho những người này không thể không coi trọng.
Rất nhanh hắn đã tìm một đỉnh núi đáp xuống, chờ đợi giống như những người khác.