Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2906 - Chương 2906. Núi Ngũ Hành Xuất Hiện! Mỗi Người Một Ngã! (2)

Chương 2906. Núi Ngũ Hành xuất hiện! Mỗi người một ngã! (2)
Chương 2906. Núi Ngũ Hành xuất hiện! Mỗi người một ngã! (2)

Không lâu sau đó Ảnh Cửu và Ảnh Thập Nhất cũng đã đến, bọn họ không khỏi nhìn thoáng qua phân thân của Vương Đằng, trong lòng có hơi chột dạ, nhưng cả người bọn họ quấn trong hắc bào, người khác cũng không nhìn ra biểu cảm của bọn họ.

Hai võ giả Ám Ảnh bảo này vừa xuất hiện, cũng thu hút phần đông ánh mắt.

Bọn họ rất tò mò với võ giả Ám Ảnh bảo, không thua gì Nghị viên Vương Đằng này.

....

“Tất cả mọi người tới rồi!” Vương Đằng mở miệng nói.

“Những người này đều hướng về phía núi Ngũ Hành, xem ra bọn họ cũng không xa lạ đối với nơi này.” Hoành Táng Mạc trầm giọng nói.

“Rất nhiều người biết tin tức về đất tổ của các ngươi sao?” Vương Đằng hỏi.

“Đối với mấy thế lực lớn ở cương vực U Phù, những bí mật này cũng không xem như là bí mật gì. Nếu bọn họ muốn biết, tất nhiên có biện pháp biết rõ ràng, hàng năm võ giả của gia tộc Ngũ Táng ta chết và mất tích cũng không phải số ít.” Vân Táng Kiêu lắc đầu bất đắc dĩ nói.

Vương Đằng nhất thời hiểu rõ. Điều này cũng không khó lý giải, muốn biết bí mật của đất tổ Ngũ Táng, trực tiếp bắt cóc võ giả của gia tộc Ngũ Táng là được, một vài võ giả thiên tài vẫn có cơ hội tiếp xúc được những bí mật.

Đương nhiên, bí mật này nhiều nhất chỉ giới hạn ở bề ngoài, bí mật càng sâu, đương nhiên không có khả năng dễ dàng tiết lộ ra ngoài như vậy.

Cho nên những thiên kiêu thế lực khắp nơi ở đây nhiều nhất biết sự tồn tại của núi Ngũ Hành, nhưng muốn lấy được cơ duyên cụ thể, cũng phải tiến vào núi Ngũ Hành tự thăm dò.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trên bầu trời của không gian này có tồn tại một hằng tinh, hằng tinh thay đổi liên tục, ban ngày và đêm tối luân phiên.

Lúc này sắp bước vào đêm tối.

Đột nhiên, xa xa trên bầu trời có một đám mây trắng lớn hội tụ lại, mây trắng đó ở chiếu rọi dưới ráng chiều, lộ ra đỏ rực một vùng.

“Sắp mở ra rồi!” Y Táng Tâm Nặc đột nhiên nói.

“Ồ?!” Vương Đằng theo đó nhìn đi, lập tức cảm giác không gian trên mây trắng phía trước quả thật xuất hiện một tia dao động.

Không chỉ có bên phía Vương Đằng, những người khác cũng cảm giác được biến hóa này.

Những người này chưa chắc có thể cảm giác được dao động không gian mịt mờ kia giống như Vương Đằng, nhưng cảnh tượng rõ ràng trước mắt không giống bình thường.

Mây trắng đó hội tụ, giống như hình thành một vùng lục địa mây trắng, lơ lửng trong không trung, có vẻ vô cùng kỳ dị.

Mà nhưng vào lúc này, dao động không gian trên mây trắng đó cũng càng ngày càng kịch liệt, mọi người lập tức cảm giác được dị thường.

“Dao động không gian!”

“Chẳng lẽ núi Ngũ Hành không ở trong không gian này.”

“Đây là không gian gấp, núi Ngũ Hành bị giấu trong một không gian khác.”

....

Mọi người lần lượt nghị luận, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh dị, chỗ núi Ngũ Hành này không thể nghi ngờ khiến cho bọn họ đều ngạc nhiên không thôi.

Thời gian từng chút trôi qua, không gian phía trên mây trắng dao động càng ngày càng kịch liệt, trong ánh mắt của mọi người, năm ngọn núi lớn không thấy đỉnh chậm rãi hiện ra trong mây trắng.

Năm ngọn núi đó ở giữa mây mù vờn quanh, chỉ có thể nhìn thấy nửa dưới, nhưng chỉ là nửa dưới này đã khiến cho người ta rung động khó hiểu.

Quá khổng lồ!

Một ngọn núi chỉ e cũng chừng mấy trăm vạn km, về phần độ cao, lại không thể phỏng đoán, dường như cũng không ở trong không gian này.

Năm ngọn núi nhìn như xuất hiện trong không gian này, nhưng trên thực tế vẫn trong một vùng không gian khác.

Mọi người chấn động không thôi, ánh mắt nhìn chằm chằm ngọn núi cao phía xa, không cách nào dời đi.

Cho dù là Tả Cổ của đoàn đạo tặc tinh không Bạch Dạ, hay là Shelley của đế quốc Lonlapa, nhìn thấy năm ngọn núi nguy nga này, không một thiên kiêu nào có thể duy trì sự bình tĩnh.

Ngay cả Vương Đằng, cũng cảm thấy chấn động, khó trách nói chỉ cần nhìn thấy, có thể xác nhận bọn chúng chính là núi Ngũ Hành.

“Núi Ngũ Hành đã xuất hiện, chúng ta phải vào núi rồi!” Hoành Táng Mạc nhìn năm ngọn núi cao nguy nga, tâm trạng kích động, mở miệng nói.

Đám người Quy Táng Viêm, Y Táng Tâm Nặc cũng không ngoại lệ, lúc nhìn thấy năm ngọn núi cao nguy nga này, tâm trạng không khỏi kích động, huyết mạch trong cơ thể giống như đang cộng hưởng.

“Ở trong này chúng ta sẽ tách ra, một gia tộc tiến vào một ngọn núi.” Y Táng Tâm Nặc nhìn về phía Vương Đằng, nói.

“Các ngươi tách ra, sao ta bảo vệ các ngươi được?” Vương Đằng nhíu mày.

“Dựa theo lời dặn dò của mấy vị gia chủ, tới núi Ngũ Hành, ngươi không cần đi theo chúng ta, thiếu niên Hắc Sơn vương tộc kia tiến vào ngọn núi nào, ngươi cứ đi theo hắn là được.” Quy Táng Viêm thản nhiên nói.

Vương Đằng nở nụ cười.

Gia chủ của gia tộc Ngũ Táng này thật sự tính toán rất tốt, kêu hắn đi theo thiếu niên của Hắc Sơn vương tộc đó, vừa có thể đảm bảo an toàn của mấy thiên kiêu gia tộc Ngũ Táng này, lại có thể không bị hắn biết chỗ cơ duyên lớn nhất của gia tộc Ngũ Táng, nhất cử lưỡng tiện.

Nhưng Vương Đằng cũng không dự định từ chối.

Nói thật, hiện tại gia tộc Ngũ Táng này chỉ sợ còn không biết nhiều bằng hắn nữa.

Vậy mà sợ hắn biết bí mật, thật sự là buồn cười.

Y Táng Tâm Nặc muốn nói lại thôi, nàng cảm thấy làm như vậy, hơi có ý qua cầu rút ván, nhưng lo lắng đến ích lợi của gia tộc, nàng cũng không thể nói thêm gì nữa.

“Được, cứ làm như vậy đi!” Vương Đằng gật đầu, vui vẻ chấp nhận.

Quy Táng Viêm âm thầm lạnh lùng cười, đã sớm biết vì Ngũ Táng lệnh của gia tộc Ngũ Táng bọn họ, tên này cuối cùng nhất định sẽ thỏa hiệp.

“Đi!”

Một tiếng quát nhẹ truyền ra, mấy người Hoành Táng Mạc đi đầu, mọi người của gia tộc Ngũ Táng lập tức hóa thành từng tia lưu quang xông về phía núi Ngũ Hành.

Vương Đằng không nhúc nhích, hắn đang đợi thiếu niên của Hắc Sơn vương tộc kia.

Những người khác thấy người của gia tộc Ngũ Táng di chuyển, lập tức không chút do dự, cũng xông về phía núi Ngũ Hành.

Hai người Ảnh Cửu và Ảnh Thập Nhất nhìn phân thân của Vương Đằng, rồi mới tách ra, lần lượt xông về phía một ngọn núi lớn trong đó.

Hết chương 2906.
Bình Luận (0)
Comment