Thuộc tính nguyên lực của hai người này khác nhau, núi lớn được lựa chọn tự nhiên cũng không giống nhau.
Lúc này, phân thân của Vương Đằng chậm rãi đứng dậy, bay về phía một ngọn núi lớn trong đó, ngọn núi đó đại biểu cho hệ Hỏa!
Về phần làm sao biết ngọn núi đó đại biểu thuộc tính nguyên lực nào, thật ra cũng không khó, bởi vì trên năm ngọn núi đều vờn quanh nguyên lực nồng đậm, chỉ cần cảm ứng sơ một chút, đã có thể phân biệt ra.
Xa xa thiếu niên của Hắc Sơn vương tộc đợi cho sau khi tất cả mọi người tiến vào, quay đầu nhìn thoáng qua Vương Đằng, khóe miệng cong lên một nụ cười khẩy, sau đó đạp không đi vào ngọn núi lớn hệ Hỏa.
Vương Đằng có hơi kinh ngạc, không ngờ đối phương sẽ lựa chọn núi Hành Hỏa, cứ như vậy không phải đụng mặt phân thân của hắn sao.
Lắc đầu, hắn chậm rãi đứng dậy, đi theo.
Đừng nhìn năm ngọn núi lớn trước mắt, trên thực tế từ nơi hắn mới vừa chờ đợi bay qua, cũng có một khoảng cách không nhỏ.
Vương Đằng hóa thành một luồng lưu quang, lúc tới gần, cảm giác được dao động không gian bốn phía một chút, khiến cho hắn giống như xuyên qua một vách tường vô hình, ngay sau đó dừng ở dưới chân núi Hành Hỏa.
Một luồng nguyên lực tinh thần hệ Hỏa nồng đậm tràn ngập ở trên núi, chỉ là tới gần nơi này, Vương Đằng đã cảm giác được nguyên lực tinh thần hệ Hỏa trong cơ thể dường như đều đang sôi trào, không tự chủ tràn về phía trái tim.
Đột nhiên, trái tim của hắn giống như sinh ra một tia cộng hưởng với ngọn núi lớn này!
“Xem ra ghi chép trên quyển trục kia hình như là sự thật.” Trong mắt Vương Đằng hiện lên một tia khác thường, lẩm bẩm trong lòng.
Hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện trên núi này lại có rất nhiều hang núi, trải rộng các khu vực, những nguyên lực tinh thần hệ Hỏa rõ ràng chính là bay ra từ những cửa hang này, sau đó lại chảy về một cửa hang khác, có vẻ hơi kỳ dị.
Thiếu niên của Hắc Sơn vương tộc kia đã biến mất, không biết vào hang núi nào.
“Có hơi khó làm nha!” Vương Đằng nhíu mày, người của gia tộc Ngũ Táng cũng không nói sớm cho hắn biết nơi này có nhiều cửa hang như vậy, hiện giờ thiếu niên của Hắc Sơn vương tộc kia tùy tiện đi vào trong một cửa hang, làm sao hắn tìm?
Hãm cha nó!
Vương Đằng châm biếm trong lòng một phen, niệm lực tinh thần của bản thân tràn ra, thổi quét tất cả cửa hang của khu vực này.
Mới vừa rồi thiếu niên của Hắc Sơn vương tộc đó rơi xuống khu vực này giống như hắn, có lẽ đã tiến vào một cửa hang trong đó, hy vọng bây giờ còn có thể tìm được.
“Hửm?” Nhưng niệm lực tinh thần của Vương Đằng vừa mới tiến vào trong đó, đã cảm giác được một chút không thích hợp.
Cực nóng!
Khi niệm lực tinh thần của Vương Đằng vào trong hang núi, giống như bị thiêu, một cảm giác bị phỏng đột nhiên truyền vào trong đầu hắn.
Nhưng Vương Đằng cũng chỉ nhíu mày, rồi tiếp tục cho niệm lực tinh thần xâm nhập trong hang động, vẫn không thu hồi nó.
Một chút phỏng như vậy, cũng không tính là gì với hắn.
Hơn nữa hắn lập tức vận dụng U Minh Hàn Băng, bảo vệ thể tinh thần của bản thân, cảm giác nóng rực đó căn bản không thể tổn thương đến hắn.
Ngay cả Băng Ly châu cũng không cần vận dụng.
“Không ngờ trong hang núi này lại nóng như thế!” Vương Đằng có hơi kinh ngạc, xem ra núi Ngũ Hành này quả thật không tầm thường.
Một lát sau, hắn thu hồi niệm lực tinh thần, lần thứ hai nhăn mày lại.
“Không có!”
Dưới cảm ứng của niệm lực tinh thần của hắn, thiếu niên của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu lại biến mất, không tìm thấy chút tung tích.
Điều này làm cho Vương Đằng cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Hắc Sơn vương tộc này có chút thủ đoạn!” Vương Đằng như có suy nghĩ, không do dự nữa, trực tiếp vào trong hang núi.
Nếu đã không tìm thấy thiếu niên của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu đó, chờ đợi bên ngoài nữa cũng chẳng qua là phí công, còn không bằng vào hang núi, hắn tin rằng hai bên cuối cùng sẽ chạm mặt.
Hắc Sơn vương tộc mất công như vậy, không có khả năng chỉ vì cơ duyên bình thường trong đất tổ Ngũ Táng.
Vương Đằng vốn không biết bọn họ là vì thứ gì, nhưng sau khi lấy được quyển trục kia, dường như hắn hiểu được.
Hơn nữa trong lòng hắn lờ mờ có một loại suy đoán.
Suy đoán này có hơi kinh người, thế cho nên hiện tại Vương Đằng cũng không dám chắc chắn, chỉ có thể đợi cho đến cuối cùng xác định.
Sau khi vào hang núi, thân thể của Vương Đằng cũng cảm giác được loại cảm giác nóng rực này, loại cảm giác nóng rực này giống như đến từ bốn phương tám hướng, bao vây cả thân thể hắn, khiến hắn như ở trong lò lửa.
Càng xâm nhập, loại cảm giác cực nóng này ngày càng mãnh liệt, chẳng những thiêu cháy thân xác, mà còn thiêu cháy thể tinh thần, võ giả cấp Vũ Trụ tầm thường chỉ sợ sẽ lập tức cảm thấy không khoẻ.
Hít sâu một hơi, cảm giác cơ thể giống như sắp bốc cháy.
Vương Đằng dựa vào lực băng hàn của U Minh Hàn Băng, trái lại không bị ảnh hưởng, hắn xuyên qua trong hang động rất nhanh, không ngừng xâm nhập trong đó.
Gào!
Đột nhiên, một tiếng rống giận vang lên.
Phía trước xuất hiện một ngã rẽ, một nguyên thú khổng lồ cả người bùng cháy trong ngọn lửa lao ra từ trong lối khác, rít gào mở ra cái miệng khổng lồ, cắn tới Vương Đằng.
Vương Đằng chợt dừng lại, sắc mặt bình thản, một quyền đánh tới nguyên thú hỏa diễm khổng lồ đó.
Giờ phút không người lúc này, hắn không cần che dấu gì nữa, một luồng lực băng hàn nháy mắt bùng nổ.
Băng Trần Bạo!
Thật ra chiến kỹ này có thể dùng bất kì binh khí nào thi triển, hiện giờ Vương Đằng trực tiếp vận dụng nắm tay thi triển cũng không chút ảnh hưởng.
Ầm!
Tiếng gầm rú quanh quẩn, trong công kích này kèm theo U Minh Hàn Băng, bộc phát ra sức mạnh cực kỳ băng hàn, thổi quét ra.
Ngọn lửa trên người nguyên thú hỏa diễm lập tức bị đóng băng, cả thân thể khổng lồ ngưng kết giữa không trung, lại không thể tiến thêm nữa.
Theo sau quyền kinh, “ầm” một tiếng, nguyên thú bị đóng băng nổ tung trong nháy mắt, hóa thành vô số vụn băng.
Vương Đằng nắm một tay ra, bắt lấy chùm sáng màu đỏ thẫm vào trong tay, nhìn thử, chỉ là hạch tâm của một nguyên thú cấp Vũ Trụ, trực tiếp ném vào trong không gian cắn nuốt.