Suốt dọc đường cùng những võ giả của gia tộc Ngũ Táng này qua đây, hắn đã lấy được rất nhiều hạch tâm nguyên thú, sớm thấy không lấy làm lạ.
“Xem ra trong núi Ngũ Hành này cũng tồn tại không ít nguyên thú!” Ánh mắt Vương Đằng hơi lóe ra, không hề nghĩ nhiều, quan sát bốn phía một chút, muốn phân biệt phương hướng đi tới.
Trong hang núi này bốn phương thông suốt, chỉ riêng hang động trước mắt này đã tồn tại hơn mười lối rẽ, nếu tiếp tục phân hoá như vậy, còn không biết sẽ phân ra bao nhiêu hang núi, người bình thường tiến vào trong đó, lập tức sẽ bị lạc, không tìm thấy đường ra.
“Dựa theo ghi chép liên quan trong quyển trục kia, muốn tìm được vị trí trung tâm của hang núi, phải dựa vào những hạch tâm nguyên thú, một khi hạch tâm nguyên thú xuất hiện, sẽ tự bay về hướng vị trí trung tâm gần nhất của hang núi.” Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, lấy hạch tâm nguyên thú vừa nãy ra, trầm tư một chút, buông tay ra.
Hạch tâm nguyên thú lập tức tự động bay lên, bay về phía trước.
Ánh mắt Vương Đằng nhìn chằm chằm hạch tâm nguyên thú, đồ vật tới tay, cũng không thể để nó chạy.
Biện pháp này nhìn như rất đơn giản, nhưng người khác chưa chắc nghĩ đến, bởi vì cửa hang quá lớn, hang động cũng quá sâu, ai biết hạch tâm nguyên thú này bay tới chỗ sâu nhất của hang núi.
Hạch tâm nguyên thú đó loanh quanh một lát ở trước hơn mười cửa hang, cuối cùng bay vào trong một hang núi, trong lòng Vương Đằng khẽ động, đi theo phía sau.
Hạch tâm nguyên thú không ngừng bay về phía trước.
Vương Đằng dần dần phát hiện một vấn đề, hạch tâm này lại đang tiêu hao.
Hắn nhìn thạch bích bốn phía hiện ra màu đỏ đậm, khẽ cau mày, chẳng lẽ hang núi này có thể hấp thu hạch tâm nguyên thú?
Phải biết rằng lúc ở thế giới bên ngoài, mặc dù những hạch tâm nguyên thú đó bại lộ ở bên ngoài một khoảng thời gian rất dài, cũng chưa chắc sẽ biến mất.
“Nếu tiếp tục như vậy, đợi khi tìm được chỗ trung tâm của núi Hành Hỏa này, chỉ e sẽ tiêu hao không ít hạch tâm nguyên thú.” Vương Đằng lẩm bẩm trong lòng.
Nhưng hắn cũng không để ý, dùng xong lại đi săn giết là được, nơi này cái gì cũng không nhiều, chỉ có hạch tâm nguyên thú là nhiều.
Vương Đằng theo hạch tâm nguyên thú rẽ bảy rẽ tám ở trong hang núi, khi hạch tâm nguyên thú đó chỉ còn lớn cỡ cây nến, phía trước đột nhiên lờ mờ truyền đến tiếng gào trầm thấp.
Gào!
Gào!
Gào!
....
Từng tiếng gào thét trầm thấp của nguyên thú quanh quẩn trong hang núi, hơn nữa không chỉ một con hai con, hiển nhiên rất nhiều nguyên thú tụ tập cùng một chỗ.
Hang động này cao tới hơn mười ki lô mét, chiều rộng có thể đạt tới ba bốn mươi ki lô mét, quả thực to đến vô lý, trong hoàn cảnh như vậy xuất hiện một đám nguyên thú, Vương Đằng không chút bất ngờ.
Nhưng, hắn cảm thấy hạch tâm nguyên thú này đang hố hắn.
Mới dẫn đường một lát, đã dẫn hắn vào trong đàn nguyên thú, tiếp tục dẫn đường nữa, chẳng phải muốn dẫn hắn đến hố càng sâu sao.
Hắn hoài nghi lão tổ Ngũ Táng để lại quyển trục có phải muốn hại hắn hay không.
Nhưng tình huống này cũng không cho phép Vương Đằng lùi bước, hắn rất cẩn thận bước tới phía trước, ánh sáng màu đỏ thẫm trước mắt càng ngày càng sáng.
Không gian phía trước chợt mở rộng, Vương Đằng cũng nhìn thấy đám nguyên thú kia, trong mắt thoáng chốc lộ ra một tia chấn động.
Thật nhiều!
Hang động phía trước nghiễm nhiên giống như một hang động đá vôi ngầm khổng lồ, cột đá màu đỏ thẫm dâng lên, giống như một mảnh thạch lâm.
Mà giờ phút này Vương Đằng đang đứng bên rìa của hang động này, phía dưới chính là nơi nguyên thú tụ tập.
Nguyên thú của nơi này cũng không phải chỉ một dáng vẻ, mà là các loại hình thái đều có, mãnh thú lục địa có hổ, sư tử v.v.., cũng có các loài chim khác nhau, giống như tùy cơ ngưng tụ mà thành.
Chúng nó lớn nhỏ không đồng nhất, lớn mấy chục mét, vài trăm mét, thậm chí là hơn một ngàn mét, nhỏ lại chỉ có mấy mét, hoặc là hơn mười mét, chênh lệch vô cùng lớn.
Nhưng thực lực của nguyên thú lại không phải lấy lớn nhỏ để so, có nguyên thú chỉ hơn mười mét, nhưng khí tức tản ra còn khủng khiếp hơn mấy nguyên thú cao vài trăm mét rất nhiều.
Vương Đằng nhìn một màn trước mắt này, rơi vào trầm tư.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, có vẻ hơi nguy hiểm.
Hắn cũng không phải sợ điều gì, chủ yếu là hắn cảm thấy bản thân ngơ ngác xông xuống như vậy, có hơi ngốc.
Đương nhiên, nhiều nguyên thú như vậy, hắn cũng không thể vứt bỏ.
Toàn bộ đánh chết, có thể lấy được không ít hạch tâm nguyên thú, lãng phí đáng xấu hổ.
Lại nói hắn muốn tới chỗ trung tâm của ngọn núi này, có lẽ phải tiêu hao không ít hạch tâm nguyên thú.
Vương Đằng sờ cằm, hơi cân nhắc một chút, ánh mắt chợt sáng ngời, lập tức có ý tưởng: “Có!”
Phương pháp phân thân!
Từng đợt nguyên lực tinh thần hệ Hỏa lan tràn ra từ trong thân thể hắn, bao trùm lấy một hạch tâm nguyên thú, dần dần hóa thành một nguyên thú hỏa diễm.
“Ha ha, quả nhiên có thể!” Vương Đằng không khỏi cười to một tiếng trong lòng.
Lần đầu tiên hắn thử dùng phương pháp phân thân để ngưng tụ ra nguyên thú, không ngờ lập tức thành công.
Thật ra cho dù là ngưng tụ phân thân nhân loại, hay ngưng tụ phân thân nguyên thú, đều không khác biệt quá lớn, trên bản chất vẫn là giống nhau, chẳng qua là hình thái bên ngoài khác nhau mà thôi.
Chẳng qua lúc ngưng tụ phân thân nguyên thú này, hắn dung nhập một hạch tâm nguyên thú trong thể phân thân. Cứ như vậy, phân thân nguyên thú của hắn dường như không có gì khác biệt với nguyên thú bình thường.
Cho dù ném phân thân nguyên thú này vào trong đàn nguyên thú, phỏng chừng cũng sẽ không bị phát hiện.
“Cảm giác này còn khá kỳ diệu!” Vương Đằng khống chế phân thân nguyên thú nhấc chân, lại lắc lư đầu, cảm giác khá mới mẻ.
Lần đầu tiên hắn ngưng tụ phân thân của bản thân thành loại thú, cho dù là phân thân Hư Vô Thôn Thú, phần nhiều là thân người làm chủ, rất hiếm lấy hình thái thú xuất hiện.
“Đi thôi!” Chơi một lát, Vương Đằng bật cười lắc đầu, nói.
“Gào!” Phân thân nguyên thú đó tru lên một tiếng giống như làm điều kỳ quái, nhảy lên tại chỗ, nhảy vào đàn nguyên thú phía dưới.
Vương Đằng vội vàng vươn đầu nhìn đi.
Ầm!