Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2919 - Chương 2919. Cự Thú Khủng Khiếp Ở Trung Tâm. (2)

Chương 2919. Cự thú khủng khiếp ở trung tâm. (2)
Chương 2919. Cự thú khủng khiếp ở trung tâm. (2)

Không gian xung quanh mơ hồ có hơi cảm giác méo mó.

Đây là tình huống chỉ xuất hiện sau khi nhiệt độ cao đến một mức độ nhất định.

“Xem ra quả thật tới rất gần trung tâm rồi.” Ánh mắt Vương Đằng lấp lánh, trong lòng không hề sợ hãi ngược lại còn vui mừng.

Nhiệt độ này đối với hắn không có uy hiếp quá lớn, nhiệt độ có cao hơn cũng không cao bằng dị hỏa thiên địa.

Cho dù U Minh Hàn Băng không ngăn được, hắn vẫn còn Băng Ly châu có thể chống đỡ, hoàn toàn không sợ nhiệt độ cao ở đây.

Thế rồi…

Sau bảy tám tiếng, Vương Đằng dừng lại, lau mồ hôi chảy ra trên trán, lấy Băng Ly châu ra, để nó bảo vệ cơ thể của hắn, chống đỡ nhiệt độ cao xung quanh.

“Vãi! Nóng như vậy sao?” Vương Đằng hơi cạn lời.

“Kêu ngươi lấy Băng Ly châu ra dùng từ lâu rồi, ngươi lại cứ đòi dùng U Minh Hàn Băng.” Viên Cổn Cổn chế nhạo, nói.

“Được, là ta tính sai rồi.” Vương Đằng lắc đầu.

Thực ra hắn dùng dị hỏa thiên địa, cũng có thể cách biệt với nhiệt độ bên ngoài, nhưng so sánh ra thì vẫn là Băng Ly châu thoải mái hơn chút.

Vương Đằng tiếp tục tiến lên.

“Vương Đằng, ngươi có phát hiện xung quanh đây hình như đã trở nên yên tĩnh, ngay cả một nguyên thú cũng không thấy không?” Viên Cổn Cổn hỏi.

“Đúng vậy, đã ba tiếng không thấy nửa con nguyên thú rồi.” Vương Đằng sững sờ, gật đầu, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, trong mỗi một hang động đều có luồng khí nóng nực xông ra, giống như cự thú đang phả hơi mũi. Nhưng sự lưu động của những luồng khí này lại không hề phát ra chút âm thanh nào, giống như bị những hang động này hấp thụ rồi vậy.

Bước chân của Vương Đằng chạm xuống mặt đất, cũng không phát ra chút tiếng vang nào, hắn hoàn toàn thu liễm khí tức, cho dù là nguyên thú cũng rất khó phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

Cùng lúc này, ‘đôi mắt Chân Thị’ của hắn cũng đã mở ra, nhìn vào mỗi một hang động.

Hạch tâm nguyên thú cấp Vực Chủ phía trước kia đã chọn một hang động, bay vào trong.

Vương Đăng định đi theo.

Lúc này, hắn lại đột nhiên dừng bước chân!

Chỉ trong phút chốc ngắn ngủi, hạch tâm nguyên thú cấp Vực Chủ kia đã biến mất rồi, giống như đã bị nuốt chửng vậy.

Trong núi Hỏa Hành này, khu vực ‘đôi mắt Chân Thị’ của Vương Đằng có thể thấy cực kỳ có hạn, hạch tâm nguyên thú kia vốn còn trong phạm vi tầm nhìn của hắn, nhưng phút chốc đã biến mất rồi.

Đây là lần đầu tiên Vương Đằng gặp tình huống này kể từ khi bước vào núi Hỏa Hành này.

Sắc mặt hắn hơi nặng nề, quan sát xung quanh cực kỳ cẩn thận, sau đó thân hình chậm rãi biến mất tại chỗ.

Không gian ẩn nấp!

Lúc này, hắn rõ ràng đã sử dụng thuật ẩn nấp kín đáo nhất của hắn.

Hơn nữa từ sau khi hắn có được ‘Ám Ảnh công’ của Ám Ảnh bảo, thì lúc nào cũng sử dụng công pháp này, hoàn toàn thu liễm khí tức của bản thân đi.

Nhưng Vương Đằng vẫn cảm thấy không đủ, hắn do dự một lát rồi sử dụng lực Âm Ảnh mãi cho đến tận bây giờ vẫn chưa sử dụng.

Lực Âm Ảnh của hắn mới chỉ là nhất giai, vô cùng có hạn, nhưng lúc này che phủ trên người hắn lại khiến hắn hoàn toàn hòa thành một thể với bóng tối, cũng coi như là một lớp bảo vệ.

Ba lớp bảo vệ sử dụng cùng lúc, Vương Đằng hài lòng gật đầu. Lúc này hắn mới bước vào trong hang động hạch tâm nguyên thú vừa biến mất.

Lúc này thực ra hắn là đang di chuyển trong khe hở không gian, nhưng nguyên thú cấp Giới Chủ có thể giam cầm không gian, cho nên thủ đoạn của hắn không tính là quá an toàn.

Vương Đằng vô cùng cẩn thận tiến về phía trước, trong hang động đỏ thẫm, nhiệt độ cao khó tưởng, ngay cả tác dụng của Băng Ly châu cũng bị giảm xuống thấp nhất.

Đi được khoảng mấy nghìn mét, cả đường không hề xuất hiện bất cứ nguy hiểm gì, nhưng Vương Đằng không hề buông lỏng cảnh giác.

Đúng lúc này, hang động trước mặt đã đến tận cùng, phía trước đã có thể nhìn thấy lối ra của hang động.

Vương Đằng bước tới đây, ‘đôi mắt Chân Thị’ bỗng thấy một ánh sáng màu đỏ thẫm cực kỳ chói mắt.

“Vãi!”

Trong lòng hắn không khỏi văng tục, ánh sáng kia mạnh tới mức suýt làm mù mắt hắn.

Trong đôi mắt bỗng nhiên xuất hiện từng tơ máu, nháy mắt lan khắp cả đồng tử, trông vô cùng ghê rợn.

Vương Đằng vội vàng nhắm mắt lại, đóng ‘đôi mắt Chân Thị’, không dám nhìn nữa.

Còn nhìn nữa e là mắt hắn sẽ mù thật.

Tinh thần lực lưu chuyển một vòng chỗ đồng tử, làm giảm cảm giác đau nhức kia, Vương Đằng mới chậm rãi mở mắt ra.

“Rốt cuộc là thứ gì?” Sắc mặt hắn vô cùng nặng nề, nhìn về phía lối ra trước mắt, vậy mà lại có hơi do dự.

Có nên bước qua lối ra này không?

Hắn không dám chắc chắn bên kia là cái gì, lỡ như có nguy hiểm thì sao?

Nhưng đã đến đây rồi, nếu không qua đó, vậy không phải uống phí công sức à.

Vương Đằng đột nhiên lắc đầu cười, không chần chừ nữa, trực tiếp bước về phía trước, rất nhanh đã đến chỗ lối ra, nhìn vào bên trong.

Tình hình bên trong lập tức khiến mắt Vương Đằng hơi trợn to.

Một vùng không gian rộng lớn chợt xuất hiện trước mắt hắn, nếu chỉ là như vậy thì không đủ khiến hắn cảm thấy chấn động.

Nhưng trong không gian rộng lớn kia, một cự thú khủng khiếp dáng vẻ kỳ lạ lại vô cùng to lớn đang lơ lửng trong không trung.

Từng xúc tua màu đỏ thẫm vươn ra từ trên người cự thú kia, nối liền với tường đá xung quanh, giống như nối liền với cả núi Hỏa Hành vậy.

Ở bên dưới của cực thú khủng khiếp kia chính là vực sâu không đấy!

Cảnh tượng trước mắt thực sự hơi chấn động.

Cho dù Vương Đằng thấy rộng biết nhiều, lúc này thấy cảnh này cũng không khỏi sửng sốt.

“Đây là… thứ gì?” Viên Cổn Cổn xuất hiện ở bên cạnh, ánh mắt chấn động, cả mặt tò mò và nghi ngờ.

“Ngay cả ngươi cũng chưa từng gặp loài cự thú này sao?” Vương Đằng hỏi.

“Chưa!” Viên Cổn Cổn lắc đầu.

Vương Đằng tìm kiếm ký ức truyền thừa của Hư Vô Thôn Thú, cũng không tìm được ghi chép liên quan, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.

Có rất ít kiến thức nó và Viên Cổn Cổn đều không biết.

Nhưng bây giờ đã xuất hiện một.

Hết chương 2919.
Bình Luận (0)
Comment