Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2926 - Chương 2926. Hố Người! Cứu Người! (2)

Chương 2926. Hố người! Cứu người! (2)
Chương 2926. Hố người! Cứu người! (2)

Nguyên thú cấp Bất Hủ phía sau tức đến cả người đều run rẩy, liên tục gào thét.

Phụt! Phụt! Phụt!

Vô số luồng hơi từ những cái lỗ trên người nó phun ra, tựa như một máy hơi nước lấp đầy lối đi.

Vương Đằng quay đầu nhìn thoáng qua, ấn đường nhảy dựng, hắn nhớ lại những vòng xoáy luồng nhiệt ẩn chứa lực lượng Bất Hủ tại không gian trong cơ thể nguyên thú cấp Bất Hủ đụng phải trước đó, nếu lại tới lần nữa, có lẽ hắn không chịu nổi.

Lập tức thu lại tâm tư cạo lông cừu, Vương Đằng xoay người chạy, tuyệt đối không thể để luồng nhiệt cuốn vào trong đó.

Hang động trước mắt rất nhiều, Vương Đằng mở ra ‘đôi mắt Chân Thị’, lúc muốn lựa chọn một hang động trốn vào trong, đột ngột sững lại.

Trong tầm mắt hắn, hai quả cầu sáng quen thuộc xuất hiện.

“Đến thật đúng lúc!”

Đôi mắt Vương Đằng lóe lên tinh quang, trong đầu hiện lên đủ loại suy nghĩ, khóe miệng đột nhiên nhếch lên: “Không phải ngươi muốn tìm nội tạng Bất Hủ sao, ta thành toàn cho ngươi!”

Hắn quay đầu nhìn lại luồng nhiệt đang cuốn tới, không gấp gáp xông vào trong hang động.

Piu piu piu...

Từng xúc tu lại cuốn tới Vương Đằng lần nữa, cho dù bị Vương Đằng đùa bỡn nhiều lần, cũng không hề có ý lui bước.

Đây chính là chỗ nguyên thú không quá thông minh.

Mưu kế cũ rích thường dùng, vẫn sẽ mắc lừa.

Vương Đằng mỉm cười, lần này không để mấy xúc tu “tự giết lẫn nhau” nữa, chỉ dẫn theo bọn chúng đi vòng vèo.

Mà luồng nhiệt phía sau đã càng ngày càng gần.

Vương Đằng nhìn thoáng qua chỗ lối đi trong hang động, đường cong trên khóe miệng càng lúc càng lớn.

“Vương Đằng, ngươi đang chơi với lửa đó!” Viên Cổn Cổn hết hồn nói.

“Ngươi nói đúng rồi, ta là người thạo nghề chơi với lửa đây!” Vương Đằng mỉm cười, tinh quang trong mắt lóe lên: “Gần được rồi đó!”

Ầm!

Tiếng nói thốt ra, hắn trực tiếp phóng tới chỗ lối vào hang động.

Xúc tu phía sau đuổi theo không bỏ, đồng thời luồng nhiệt cũng cuốn tới, triệt để bao vây chỗ lối vào hang động, không có lối ra khác có thể trốn.

Ngay sau đó, lúc sắp vào trong hang động, bóng người Vương Đằng bỗng nhiên biến mất.

Mà ở lối vào hang động, một bóng người xông ra, bất ngờ đúng là thiếu niên Hắc Sơn vương tộc, hắn nhìn thấy xúc tu lao nhanh đến và luồng nhiệt khủng khiếp cuốn tới trước mắt, tức khắc sắc mặt đại biến.

Gần như không hề nghĩ ngợi, hắn lập tức đem Quy Táng Thù trong tay ném ra ngoài, muốn dùng thân thể Quy Táng Thù cản lại xúc tu kia.

Nhưng vào lúc này, một luồng lực lượng vô hình xuất hiện, cuốn đi thân thể Quy Táng Thù, biến mất ngay trước mắt.

Sắc mặt thiếu niên Hắc Sơn vương tộc đột ngột biến đổi, đến lúc này sao hắn không biết mình bị tính kế được, nhưng giờ phút này hắn căn bản không rảnh quan tâm chuyện khác, chỉ có thể điên cuồng lùi nhanh, đồng thời trong tay xuất hiện một thanh trường thương, hét lớn một tiếng, hung hăng đâm ra phía trước.

Ầm!

Ánh sáng màu vàng kim vô tận nổ tung bắn ra, bóng thương ngang trời, lĩnh vực cùng lực căn nguyên khuếch tán, đụng vào xúc tu phía trước, dư âm nguyên lực cuốn ra xung quanh.

Ánh sáng màu vàng kim lập tức bị phá hủy như bẻ gãy củi mục, dư âm nguyên lực cuốn ngược mà về.

Thiếu niên Hắc Sơn vương tộc bứt ra nhanh chóng lùi lại, nhưng vẫn bị năng lượng khủng khiếp đó đánh trúng, ngực truyền đến từng trận tiếng xương cốt rạn nứt, miệng phun ra máu tươi.

Từng xúc tu cuốn tới khiến trong lòng hắn kinh hãi vô cùng, đây là thứ gì, vì sao lại mạnh đến vậy?

Còn có luồng nhiệt không ngừng tiếp cận, hắn đã cảm nhận được cảm giác nóng rực, cả người tựa như sắp bị đốt cháy thành tro, ngay cả nguyên lực trong cơ thể hắn đều đã sắp bốc cháy.

Lúc trước khi ở trong hang động, hắn cũng cảm thấy nhiệt độ nơi đây không ngừng tăng cao, nhưng dựa vào thể chất của bản thân và bảo vật gia tộc ban cho, hắn miễn cưỡng chịu đựng được.

Bây giờ nhiệt độ của luồng nhiệt này còn vượt xa trước đó mấy lần, hoàn toàn không thể chống cự.

Phụt!

Thiếu niên Hắc Sơn vương tộc lại phun ra một ngụm máu tươi, hung hăng cắn chặt răng, bỗng nhiên lấy ra một quả cầu màu đen, ném về phía trước!

Ầm ầm!

Ngay sau đó, quả cầu đen bay nhanh ầm ầm đụng vào xúc tu, bộc phát ra ánh sáng nguyên lực sáng chói, bao phủ cả một khu vực.

Tiếng ầm vang đinh tai nhức óc tức khắc vang vọng lên, dư âm nguyên lực vô tận quét ngang bốn phía, luồng nhiệt phía sau đều bị mạnh mẽ ngăn trở.

Vương Đằng xuất hiện trong một hang động nơi xa, ôm Quy Táng Thù trong lòng, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn về bên ngoài hang động.

“Thiếu niên Hắc Sơn vương tộc này quả nhiên có át chủ bài!”

Hắn mở ra ‘đôi mắt Chân Thị’, ánh mắt nhìn về trung tâm vụ nổ, muốn xem thử thiếu niên Hắc Sơn vương tộc rốt cuộc có chết hay không.

Điều làm hắn tiếc nuối là, đối phương cuối cùng vẫn trốn thoát.

Chỉ thấy một vệt sáng lao ra từ trong ánh sáng vụ nổ sinh ra, bay vào một hang động, sau đó lấy nguyên lực chặn lại cửa vào hang động, ngăn cách dư âm nguyên lực bên ngoài.

“Ưm.” Một tiếng ngâm khẽ từ trong ngực truyền ra, Quy Táng Thù sắc nhợt nhạt nhìn bên mặt Vương Đằng, cảm kích nói: “Hàn... Hàn đại ca, cảm ơn ngươi đã cứu ta.”

“Ngươi bị thương!” Vương Đằng cau mày, lấy ra một viên đan dược chữa thương, đặt cạnh miệng nàng, nói: “Uống vào đi!”

Quy Táng Thù cực kỳ biết điều khẽ gật đầu, nuốt đan dược xuống, vẻ nhợt nhạt trên khuôn mặt lập tức biến mất không ít.

Thật ra nàng cũng không bị thương gì nặng, chẳng qua là bị thiếu niên Hắc Sơn vương tộc lấy rất nhiều máu, mới lộ vẻ suy yếu như vậy, bây giờ uống đan dược chữa thương vào, đã khôi phục lại không ít.

“Hàn đại ca, ngươi thả ta xuống trước đã.” Quy Táng Thù hơi xấu hổ nói.

Vương Đằng khẽ gật đầu, trong lòng vẫn hơi tiếc nuối, cô bé này thoạt nhìn không lớn, dáng người lại không tệ, hơn nữa còn mềm mại, ôm rất thoải mái, khụ khụ... lạc đề rồi.

Hắn chững chạc đàng hoàng thả Quy Táng Thù xuống, đối phương đã có thể tự đứng được, cũng không cần hắn đỡ nữa.

“Thiếu niên Hắc Sơn vương tộc đó có làm gì ngươi không?” Vương Đằng hỏi.

“Hắn chỉ lấy máu ta, sau đó hình như dùng thủ đoạn gì dó, lấy máu ta làm dẫn, một đường đuổi đến nơi này.” Quy Táng Thù cau mày, nói.

Hết chương 2926.
Bình Luận (0)
Comment