“Một võ giả cấp Vũ Trụ lại có thể phát huy ra công kích có uy lực như vậy, thực lực của thằng nhóc này thật sự mạnh giống như các tiểu bối đã nói.” Xá Ác cũng kinh ngạc nói.
“Chắc hắn có được một loại thiên phú hệ Độc nào đó, hơn nữa thiên phú cực kỳ không tầm thường, nếu Giới Chủ Hỏa Diệm không coi trọng, chỉ sợ sẽ ăn thua thiệt không nhỏ.” Kim Hồng Tài đột nhiên cười he he nói.
“Cũng không biết là loại thiên phú nào? Thật sự khiến cho người ta ngoài ý muốn!” Trong lòng mọi người đều đang suy đoán.
“Làm sao có thể?!”
Đồng tử của đám người Tả Cổ, Xích Y đột nhiên co rút lại, ở trong đất tổ Ngũ Táng, chiêu thức đối phương thi triển là thiên phú hệ Thổ, vẫn chưa thi triển thiên phú hệ Độc.
Hơn nữa chỉ dựa vào thiên phú hệ Thổ thôi đã trực tiếp trấn áp được thiếu niên của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu này.
Hiện giờ hắn lại thi triển ra thiên phú hệ Độc còn mạnh hơn cả thiên phú hệ Thổ, thực lực của Hàn Chú này một lần nữa đổi mới nhận thức của bọn họ.
Sắc mặt của thiếu niên Hắc Sơn vương tộc kia trở nên khó coi, thực lực của Hàn Chú càng mạnh, trong lòng hắn càng ghen tỵ, ý hận cũng càng thêm nồng đậm, trên mặt dần dần lộ ra vẻ dữ tợn.
Sao thiên phú của tên khốn này lại có thể mạnh như vậy?!
Nếu hắn có thể có được thiên phú của nội tạng Bất Hủ kia, thiên phú của tên khốn này có mạnh nữa cũng không thể nào là đối thủ của hắn được.
Nhưng hắn lại không có, hơn nữa còn bởi vì tên khốn này nên mới không có được, tất cả chuyện này khiến ý hận của hắn đối với Hàn Chú càng lên đến cực hạn.
“Hàn đại ca!” Đám người Y Táng Tâm Nặc không khỏi vui vẻ.
Bọn họ lại biết rõ Hàn Chú có được thiên phú hệ Độc, hơn nữa chính là dựa vào thiên phú này nên mới đã đánh bại thanh niên sừng cong màu đen, nhưng không ngờ thiên phú này lại có thể chống đỡ được một đòn của cường giả cấp Giới Chủ.
“Nhưng cho dù ngăn cản được một đòn, vẫn còn kém khá xa!” Đám người Công tước Á Hằng lắc đầu thở dài.
Thiên phú do phân thân Vương Đằng thể hiện ra càng mạnh, bọn họ lại càng tiếc hận.
Dù sao sớm hay muộn gì hắn sẽ chết ở trong tay cường giả cấp Giới Chủ, đây là sự thật không thay đổi được.
Trừ phi bên chỗ gia tộc Ngũ Táng có thể phái ra cường giả cấp Giới Chủ để ngăn cản Giới Chủ Hỏa Diệm kia!
Nhưng, chuyện này có khả năng sao?
Bọn họ nhìn chiến trường nóng bỏng nơi xa, không khỏi thầm lắc đầu một lần nữa.
Chỉ sợ đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu đã nhìn trúng một điểm này, cường giả cấp Giới Chủ được điều động không chỉ có năm người, còn có cấp Giới Chủ khác tham chiến nữa.
Rất nhiều võ giả của gia tộc Ngũ Táng bị giữ chân, vốn không thể nhúng tay vào được.
Hàn Chú này cuối cùng vẫn phải ngã xuống
Quả nhiên, giống như xác minh suy nghĩ của bọn họ, tia sáng phát ra do đóa hoa sen màu đen kia nổ mạnh giống như đột nhiên bị một luồng sức mạnh nắm giữ, lại không cách nào lan rộng ra được nữa, sau đó chợt co rụt lại, tự nhiên tàn lụi đi trong phần lớn ánh mắt hoảng sợ.
Bóng người của tên Giới Chủ Hỏa Diệm kia lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt mọi người, sắc mặt âm trầm đến giống như muốn chảy ra nước.
Đã sơ suất!
Hắn lại thiếu chút nữa trúng chiêu của thằng oắt con trước mắt này!
Bên trong đóa hoa sen màu đen kia ẩn chứa một vật kịch độc nào đó, không phải là kịch độc bình thường. Nó lại có thể theo nguyên lực của hắn cấp tốc tiến vào trong cơ thể hắn. Vì thế cho nên hắn tạm thời không chú ý đã trúng kịch độc của đối phương.
Hơn nữa loại độc này, cho dù hắn trừ bỏ như thế nào đều gắt gao quấn quanh nguyên lực của hắn giống như bám vào trong xương, thậm chí còn đang lan tràn vào trong máu thịt của hắn.
Cho hắn một chút thời gian, phối hợp với một chút thủ đoạn đặc thù, có lẽ có khả năng hoàn toàn loại trừ được, nhưng giờ phút này vốn không thể làm được.
“Thằng nhãi kia, độc này của ngươi là cái gì?” Ánh mắt của Giới Chủ Hỏa Diệm lạnh như băng nhìn phân thân Vương Đằng.
“Ngươi đoán đi?” Phân thân Vương Đằng không hề sợ hãi nhìn thẳng vào hắn, nhàn nhạt nói.
“Muốn chết!” Khóe mắt của Giới Chủ Hỏa Diệm co rúm lại, thân thể của hắn lập tức hóa thành một tàn ảnh, hung hăng chộp về phía Vương Đằng: “Chết đi cho ta!”
Trảo bén vĩ đại do nguyên lực ngưng tụ thành chộp xuống Vương Đằng, tất cả mọi người đều nhìn sang, sắc mặt căng thẳng, Hàn Chú còn có thể đỡ nổi không?
“Cường giả cấp Giới Chủ, quả nhiên vẫn cần đến bản thể mới có thể chống đỡ được phần nào!” Phân thân Vương Đằng ngẩng đầu lên, thì thào tự nói.
Hắn không ra tay nữa, chỉ trơ mắt nhìn trảo bén kia buông xuống, giống như đã không có ý định chống cự.
“Nhận mệnh sao?” Đám người Công tước Á Hằng lắc đầu.
Không biết vì sao trong lòng những võ giả trẻ tuổi như Tả Cổ, Xích Y lại trở nên cực kỳ phức tạp, bọn họ vừa không hy vọng Hàn Chú xin tha, lại vừa không hy vọng hắn tiếp tục thể hiện ra thiên phú càng mạnh.
Nếu Hàn Chú xin tha với cường giả cấp Giới Chủ, vậy chẳng khác nào đã hoàn toàn cúi đầu, có ý nghĩa rằng võ giả thế hệ trẻ tuổi như bọn họ luôn luôn không hề có một chút năng lực phản kháng nào khi ở trước mặt các cường giả kia, khiến cho bọn họ cảm thấy nản lòng.
Nhưng thiên phú giống như Hàn Chú này lại khiến cho bọn họ cảm thấy vô lực.
Nhưng nếu đối phương thật sự có thể chống đỡ lại được võ giả cấp Giới Chủ, vậy thật sự quá yêu nghiệt, trong cùng thế hệ xuất hiện yêu nghiệt như vậy, sẽ khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Giới Chủ Hỏa Diệm cười lạnh.
Buông bỏ sao?
Chẳng qua chỉ giãy giụa một chút đã nhận rõ hiện thực, quả nhiên chỉ là một con kiến hơi mạnh tí xíu mà thôi.
Rầm!
Cự trảo nguyên lực đã hoàn toàn buông xuống, chộp phân thân Vương Đằng vào trong cự trảo, hung hăng bóp chặt.
“Hết hy vọng đi!”
Giới Chủ Hỏa Diệm vẫn chưa lập tức giết chết phân thân Vương Đằng, hắn nhìn phân thân Vương Đằng, trong mắt tràn đầy giễu cợt.
“Hàn đại ca!” Y Táng Tâm Nặc bụm miệng, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng.