Vài tồn tại cấp Giới Chủ của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu nhíu mày quát lạnh nói.
“Mới vừa rồi các ngươi ngăn cản chúng ta như vậy, hiện giờ các ngươi cũng đừng mong rời đi.” Hoành Táng Xuyên thản nhiên nói.
“Ngươi…” Vài tồn tại cấp Giới Chủ kia giận dữ, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, ngưng giọng truyền âm nói: “Các ngươi chắc biết hắn là ai, sỉ nhục hắn như vậy, chẳng lẽ không sợ chọc phải phiền toái lớn sao?”
“Người do Nghị viên Vương Đằng đánh, có liên quan gì đến hành tinh Ngũ Táng chúng ta.” Hoành Táng Xuyên tỏ vẻ chuyện không liên quan gì đến mình, thật bình tĩnh nói.
“Nếu hắn có chuyện bất trắc gì, các ngươi cũng không trốn thoát liên can.” Một Giới Chủ vô cùng bực tức nói.
“Vậy thì sao chứ, các ngươi sớm không coi trọng hành tinh Ngũ Táng chúng ta, hiện giờ đã vạch mặt, nói những chuyện này còn có ích lợi gì nữa chứ.” Y Táng Bạch cười lạnh nói.
“Các ngươi!”
Vài tồn tại cấp Giới Chủ kia không ngờ vào giờ phút này mấy tộc trưởng của hành tinh Ngũ Táng lại cứng đầu như thế, thậm chí còn tỏ vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng cứng đối cứng với Hắc Sơn vương tộc, lập tức bực bội vô cùng, á khẩu không trả lời được.
Tình huống giờ phút này quá mức tương tự với trước đó bọn họ đã chặn đối phương lại, hiện giờ để cho đối phương thả bọn họ đi hoàn toàn là chuyện không thể.
Y Táng Bạch nói đúng, nếu đã vạch mặt, bây giờ nói những lời này đều không có hơi ý nghĩa nào.
Đám người Hoành Táng Xuyên cười lạnh không thôi, nhìn thấy dáng vẻ bực tức kia của đối phương, trong lòng bọn họ lại không khỏi dâng lên một chút thoải mái.
Nghị viên Vương Đằng kia coi như hung hăng xả một hơi thay cho bọn họ.
“Các ngươi sẽ phải trả giá thật đắt vì việc này.” Sắc mặt vài tồn tại cấp Giới Chủ của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu âm trầm, không làm được cái gì, chỉ có thể bỏ lại một lời ngoan độc như vậy.
Ánh mắt đám người Hoành Táng Xuyên ngưng lại, bọn họ tự nhiên vô cùng kiêng kỵ uy hiếp của Hắc Sơn vương tộc, cho dù đã chuẩn bị sẵn sàng cứng đối cứng, nhưng trong lòng vẫn không nắm chắc lắm.
Chỉ có điều bọn họ đã bị ép đến tình trạng này, lại nói gì khác đều uổng công, hiện giờ cẩn thận ngẫm lại, hình như trong bất tri bất giác bọn họ đã buộc chặt một chỗ với Vương Đằng.
Uỳnh uỳnh uỳnh…
Bùm bùm…
Vương Đằng cũng không biết mình đánh bao lâu, cho đến khi tay hơi tê mới chậm rãi dừng lại, thoáng phun ra một ngụm khí đục: “Phù… sướng!”
Thiếu niên Hắc Sơn vương tộc lảo đảo nghiêng ngả, hai mắt đã sưng đến không mở ra được, tầm mắt oán hận theo khe hở nhìn chằm chằm vào Vương Đằng.
“Nhìn cái gì, còn chưa bị đánh đủ đúng không.” Vương Đằng cười ha ha, giơ cục gạch Phiên Lôi trong tay lên, tiếp tục nện xuống.
“Không…” Thiếu niên Hắc Sơn vương tộc lập tức giật thột trong lòng, định nói cái gì, nhưng lại bị cục gạch Phiên Lôi của Vương Đằng nện xuống lần nữa.
Uỳnh uỳnh uỳnh…
Bùm bùm…
Tiếng vang khiến cho người ta lạnh cả sống lưng không ngừng quanh quẩn trong hư không, khiến tất cả mọi người đều không nhìn nổi nữa.
Quá thảm!
Sao thiếu niên của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu này lại có thể kiên cường đến như thế chứ, đã bị đánh thành như vậy còn mạnh miệng, thật sự tự mình chuốc lấy khổ.
Mọi người không nghe được tiếng hét thảm cuối cùng của thiếu niên Hắc Sơn vương tộc rốt cuộc kêu lên cái gì, bằng không sẽ không thể cảm thấy hắn mạnh miệng.
Vương Đằng lại đập phá mấy chục cái mới chậm rãi dừng thao tác trong tay lại, hỏi: “Ngươi còn có yêu cầu gì không? Cứ việc nói ra, ta nhất định thỏa mãn ngươi.”
“Đừng… đừng đánh nữa!” Giọng thiếu niên Hắc Sơn vương tộc khàn khàn, nói mơ hồ không rõ.
Miệng của hắn đã sưng lên, chỉ cần vừa nhếch miệng lên đã đau kịch liệt, vốn không có cách nào nói lời rõ ràng.
“Cái gì, ngươi kêu ta đừng đánh?” Vương Đằng giống như thật ngoài ý muốn, lắc đầu thất vọng nói: “Mới vừa rồi không phải ngươi thật sự kiên cường sao? Sao lại nhanh sợ sệt như vậy chứ, hóa ra sự kiên cường của ngươi chỉ chịu đựng được hai lượt cục gạch Phiên Lôi của ta thôi.”
Thiếu niên Hắc Sơn vương tộc: “…”
Mọi người: “…”
Cái gì gọi là chỉ chịu đựng được hai lượt cục gạch Phiên Lôi?
Hai lượt còn chưa đủ sao?
Đầu của người ta đều đã sắp sưng đến gấp ba ban đầu!
Còn vẻ mặt thất vọng kia của ngươi nữa là có ý gì? Người ta cầu xin tha thứ, ngươi còn không vừa ý hay sao.
Mọi người đã thật sự vô lực châm chọc, bọn họ cảm thấy trái tim của Vương Đằng này nhất định đen tối, bằng không tuyệt đối không nói ra được lời như vậy.
“Haizzz, ta cho rằng với sự kiêu ngạo của ngươi, ngươi có thể chống đỡ nhiều thêm mấy lượt, ngươi khiến cho ta quá thất vọng!” Vương Đằng tiếp tục lắc đầu nói.
“Trước kia ta gặp được không ít thiên kiêu, trong bọn họ có người có thể chống đỡ được ba đến bốn lượt, thậm chí năm lượt đó, đó là tương đối kiên cường, hiện giờ nhớ lại, thật sự khá hoài niệm.”
Thiếu niên Hắc Sơn vương tộc: “…”
Mọi người: “…”
Tất cả mọi người đột nhiên thật tò mò, người có thể sống được qua năm lượt này rốt cuộc là kiêu ngạo và kiên cường đến cỡ nào? Khó có thể tưởng tượng được.
“Thôi, nếu ngươi đã không được, vậy ta bỏ qua cho ngươi một lần là được.” Vương Đằng nói.
Trong mắt thiếu niên Hắc Sơn vương tộc lập tức lộ ra một chút ánh sáng hy vọng, cuối cùng… không cần lại bị đánh nữa sao? Đau quá…
“Nhưng…” Vương Đằng sờ cằm, lại nói.
Trái tim của thiếu niên Hắc Sơn vương tộc lập tức trầm xuống, ánh sáng hy vọng trước mắt thiếu chút nữa đã dập tắt.
Thằng khốn này cố ý.
Nhất định đang cố ý đùa giỡn hắn, khiến hắn sinh ra một chút hy vọng rồi lại đánh vỡ nó, thật sự quá đáng, tên khốn này hoàn toàn không phải người.
“Đừng kích động, ta chỉ muốn nhận được một chút bồi thường thôi.” Vương Đằng quan sát thiếu niên Hắc Sơn vương tộc từ trên xuống dưới, hắn không quên đủ loại thủ đoạn đối phương đã dùng khi ở trong đất tổ Ngũ Táng, mấy thứ kia đều có thể giữ mạng, không thể lãng phí được.
“Ngươi!” Thiếu niên Hắc Sơn vương tộc nhìn thấy ánh mắt tham lam kia của Vương Đằng, một dự cảm xấu lập tức sinh ra trong lòng.