Cmn tên khốn này định cướp bóc hắn!
Trước kia đều là hắn làm chuyện như vậy với người khác, hiện giờ lại đến lượt trên người hắn?
Phong thủy luân chuyển, hôm nay đến nhà ta!
Thiếu niên Hắc Sơn vương tộc bực tức đến muốn hộc máu.
Ánh mắt của Vương Đằng đột nhiên sáng ngời, hắn thấy được chiếc nhẫn trên tay thiếu niên Hắc Sơn vương tộc, lấy cảm ứng thể Không Gian của hắn, tự nhiên rất dễ dàng nhìn ra được đây là một chiếc nhẫn không gian, hơn nữa dung lượng không gian bên trong đó tương đối không nhỏ.
Hắn không hề do dự, chìa tay tháo chiếc nhẫn không gian kia xuống.
“Ngươi không được đụng vào đồ của ta!” Thiếu niên Hắc Sơn vương tộc không thể chống lại, chỉ có thể không ngừng giãy giụa trong tay Vương Đằng, mồm miệng không rõ kêu to lên.
“Chàng trai, hiện giờ không đến lượt ngươi nói đâu, dạy dỗ còn chưa đủ đúng không?” Vương Đằng nói xong đã lại giơ cục gạch Phiên Lôi lên.
“…” Thiếu niên Hắc Sơn vương tộc lập tức đàng hoàng tử tế ngậm miệng lại, ánh mắt uất ức phẫn nộ, còn có một chút không cam lòng, cực kỳ phức tạp, cuối cùng… không dám lộn xộn!
Vương Đằng hài lòng gật đầu, sau đó ánh mắt quét qua từng tấc ở trên người thiếu niên Hắc Sơn vương tộc, nhìn đến hắn sợ hãi toàn thân.
“Không có, các thứ đều ở trong nhẫn không gian, ngươi đừng tìm, thật sự không có nữa.” Thiếu niên Hắc Sơn vương tộc vội vàng nói.
“Có hay không, lời ngươi nói không được tính, ta nói mới được tính.” Vương Đằng cười lạnh một tiếng, ánh mắt rơi lên trên thắt lưng của thiếu niên Hắc Sơn vương tộc.
Lúc này hắn không mặc chiến giáp, bằng không mới vừa rồi sẽ không bị Vương Đằng dễ dàng thành công, chỉ có thể nói hắn quá tự phụ, cho rằng dựa vào tên Giới Chủ Hỏa Diệm kia là có thể thu thập được Vương Đằng, nên không có bất cứ nguy hiểm gì, kết quả lại ra ngoài dự kiến của hắn quá lớn, thậm chí khiến cho hắn mất tinh thần, nên mới không lập tức mặc chiến giáp vào.
Đương nhiên thật ra mặc chiến giáp vào cũng vô dụng, Vương Đằng vẫn có cách để lột đối phương ra.
Giờ phút này thiếu niên Hắc Sơn vương tộc nhìn thấy ánh mắt của Vương Đằng, sắc mặt lại lập tức thay đổi, nhưng trong lòng còn ôm một chút may mắn, hy vọng vẫn chưa bị phát hiện, cho đến khi Vương Đằng giơ tay chụp vào thắt lưng của hắn.
“Sàm sỡ!” Cuối cùng thiếu niên Hắc Sơn vương tộc không còn quan tâm đến thể diện nữa, lớn tiếng kêu to thê lương.
“…”
Vương Đằng hơi cạn lời, thần cmn sàm sỡ, có nhiều gái đẹp như vậy hắn không đi sàm sỡ, lại sẽ đi sàm sỡ một thằng đực rựa thúi.
Uỳnh!
Bùm bùm!
Cục gạch Phiên Lôi hắn còn chưa kịp thu lại trực tiếp cho thiếu niên Hắc Sơn vương tộc thêm một trận.
“Còn dám kêu, cẩn thận cục gạch của ta.” Vương Đằng hung ác nói.
Mọi người: “…”
Vương Đằng không để ý đến ánh mắt kỳ quái của mọi người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thắt lưng kia, ở trong cảm giác của hắn, không gian giấu bên trong thắt lưng này còn lớn hơn cả nhẫn không gian mới vừa rồi kia.
Đây tuyệt đối là bảo vật!
“Lấy ra đây cho ta!” Vương Đằng hơi hưng phấn, giơ tay trảo, trực tiếp lột thắt lưng của thiếu niên Hắc Sơn vương tộc xuống.
Quần của thiếu niên Hắc Sơn vương tộc không khỏi lỏng lẻo, thiếu chút nữa tụt xuống.
Hình ảnh này thật sự hơi cay mắt.
Những cô gái như Y Táng Tâm Nặc, Quy Táng Thù đều không nhịn được quay đầu đi, không đành lòng nhìn thẳng.
Sao tên này không có vẻ đứng đắn gì cả chứ!
Sắc mặt đám người Tả Cổ, Xích Y thật kỳ quái, có phải Vương Đằng kia thật sự có đam mê đặc thù gì đó không? Bọn họ có nên tránh xa một chút, miễn cho bị để mắt đến không?
“Làm càn!”
Đúng vào lúc này, một giọng nói già nua lại lạnh như băng nổ vang trong tinh không.
Người khác nghe được âm thanh này giống như sóng to gió lớn, sắc mặt ào ào thay đổi.
Nhưng đối với Vương Đằng lại càng giống như đang thân ở trong trung tâm của âm thanh này, giống như có thiên lôi nổ vang trong đầu, tinh thần vì thế mà chấn động, đầu giống như muốn nứt ra.
Âm thanh này mang theo công kích tinh thần!
“Đáng chết!” Sắc mặt Vương Đằng khó coi, hét lớn một tiếng trong lòng: “Tháp Cửu Bảo Phù Đồ!”
Bên trong tiểu vũ trụ của hắn, một bảo tháp chín tầng ánh vàng rực rỡ ầm ầm dữ dội lao ra từ hố đen ở trung tâm.
Ầm rầm!
Từng đường dao động tinh thần thổi quét ra từ bên trên tháp Cửu Bảo Phù Đồ, tinh thần lực gần đến cấp Vũ Trụ đỉnh phong của Vương Đằng lập tức bị điều động toàn bộ, ngăn cản đánh sâu vào của âm thanh này.
“Hừ!”
Sắc mặt Vương Đằng tái nhợt, toàn thân không tự chủ được rút lui lại, nhưng trong tay hắn vẫn túm lấy thiếu niên Hắc Sơn vương tộc, chưa hề thả ra.
Đúng vào lúc này, hư không trên đỉnh đầu Vương Đằng chợt dao động lên, một chưởng ấn vĩ đại khủng khiếp đột nhiên hiện ra, thật sự còn lớn hơn diện tích của một hành tinh, bao trùm cả tinh không.
Lúc áp chế về phía Vương Đằng, tinh không xung quanh đột nhiên sinh ra bùng nổ, từng hành tinh nổ ra.
Mới vừa trải qua một trận đại chiến cấp Giới Chủ, hành tinh này đã sớm hỗn loạn không chịu nổi, vô số nham thạch nóng chảy tràn lan, thiên thạch do hành tinh vỡ vụn sinh ra trôi lơ lửng khắp nơi.
Hiện giờ bị bàn tay to này đè xuống càng hoàn toàn biến thành một đống hoang tàn, chỉ riêng hành tinh Ngũ Táng còn đang đau khổ chống đỡ dưới bảo vệ của Già Tinh đại trận.
Cùng lúc đó có năm bóng người đột nhiên xuất hiện ở bên trên Già Tinh đại trận, bàn tay to phất lên, ngăn cản chưởng ấn khủng khiếp kia.
Còn không đợi Vương Đằng thở phào một hơi.
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh già nua truyền ra từ trong hư không, bàn tay to kia lại áp chế một lần nữa, tiếng nổ đùng truyền ra không ngừng.
“Ra tay với một tiểu bối, ngươi không thấy quá vô sỉ sao?” Một tiếng hét lớn đột nhiên truyền ra.
Đối phương vốn không thèm để ý đến, bàn tay to kia vẫn bất chấp áp chế.
“Hồn trưởng lão, cứu ta!” Thiếu niên Hắc Sơn vương tộc giống như nhìn thấy cứu tinh, không quan tâm đau đớn trên mặt, la lớn.
Sắc mặt Vương Đằng nghiêm trọng vô cùng, giờ phút này gặp phải nguy cơ sinh tử, nhưng tạm dừng trong nháy mắt kia thật sự vẫn khiến cho hắn tìm được cơ hội ra tay.
“Ám Ảnh kiếm!”