Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2969 - Chương 2969. Hồn Trưởng Lão!

Chương 2969. Hồn trưởng lão!
Chương 2969. Hồn trưởng lão!

Hắn không quan tâm đến thiếu niên Hắc Sơn vương tộc đang quát to, tinh thần lực lập tức hóa thành một bàn tay to chụp vào Ám Ảnh kiếm chỗ tiểu vũ trụ ở bên trong cơ thể, giống như muốn triệu hoán ra.

Bàn tay to này quá mức khủng khiếp, nếu hắn không đoán sai, chắc là tồn tại cấp Bất Hủ ra tay.

Cmn những cường giả này có biết xấu hổ không vậy!

Đến một cấp Giới Chủ thì thôi, hiện giờ kể cả cấp Bất Hủ đều đi ra, hoàn toàn da mặt dày mà!

Vương Đằng rất muốn mắng chửi người, nhưng không có thời gian dư thừa để cho hắn do dự và suy xét, hắn chỉ có thể sử dụng vài loại thủ đoạn mạnh nhất của mình.

“Xì xì!”

Theo niệm lực tinh thần của Vương Đằng cuốn tới, một cái bóng con rắn nhỏ xuất hiện ở bên trên Ám Ảnh kiếm, phát ra tiếng xì xì, dáng vẻ miễn cưỡng, không hề muốn ra tay.

“Vật nhỏ, nếu ngươi không ra tay, về sau đừng mong ta cho ngươi lực Âm Ảnh ăn nữa.” Vương Đằng vô cùng sốt ruột, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Xì xì!” Ánh mắt linh động của cái bóng con rắn nhỏ lóe lên một chút, giống như đang tự hỏi.

“Nhanh lên, đã không còn kịp!” Vương Đằng cực kỳ bất đắc dĩ, hận không thể bắt lấy cái bóng con rắn nhỏ này, cẩn thận dạy dỗ một trận.

Con mẹ nó đây thật đúng là đại gia.

Đáng tiếc hắn vốn không làm gì được đối phương.

Cái bóng con rắn nhỏ này dù sao là khí hồn của Bán Thần khí, cho đến nay hắn còn chưa thu phục được nó, bình thường chỉ có thể dùng lực Âm Ảnh để nuôi ăn nuôi uống, còn phải cung cấp chỗ ở miễn phí.

Vốn định dùng tình (viên) yêu (đạn) chân (bọc) thành (đường) để cảm động đối phương, không ngờ lại không có tác dụng.

Cái bóng con rắn nhỏ này quá gian xảo, chỉ há mồm đòi ăn đòi uống, khi cần ra tay lại trộm giở thủ đoạn.

“Xì xì!” Cái bóng con rắn nhỏ lại một lần nữa xì xì, truyền ra một ý niệm.

“Cái gì, ngươi muốn số lượng lực Âm Ảnh mười ngày!” Vương Đằng lập tức hiểu ý, ánh mắt sáng lên, lập tức gật đầu nói: “Được được được, ngươi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, giúp đỡ ta vượt qua cửa ải khó khăn này, ta bao ngươi ăn đủ.”

“Xì xì!”

Cái bóng con rắn nhỏ không nói lời thừa nữa, ngay lập tức nhập vào bên trong Ám Ảnh kiếm, sau đó hóa thành một tia sáng lao ra từ trong tiểu vũ trụ của Vương Đằng, tốc độ còn nhanh hơn tinh thần lực của hắn không ít.

Mà lúc này bên ngoài còn chưa đến một giây.

“Giỏi thật!” Vương Đằng vui mừng quá đỗi, giơ tay khẽ nắm, Ám Ảnh kiếm lập tức rơi vào trong tay hắn.

Ám Ảnh kiếm xuất hiện ở trong tinh không, lại giống như lóe lên một tia sáng chói mắt, xé rách hư không.

Sắc mặt Vương Đằng ngưng lại.

Lực Thời Gian!

Rầm!

Ngay sau đó, lực Thời Gian trong cơ thể hắn đã lập tức tuôn ra, rót vào bên trong Ám Ảnh kiếm.

Ong…

Ám Ảnh kiếm lập tức lay động kịch liệt, cái bóng con rắn nhỏ truyền đến tiếng kêu đau khổ, nó hơi điếng người, luồng lực lượng này lại có thể khiến cho nó cảm thấy đau khổ.

“Đừng phản kháng, không chết được!” Vương Đằng khẽ quát một tiếng trong lòng.

Sở dĩ hắn nhất định phải sử dụng Ám Ảnh kiếm là bởi vì chỉ có thanh binh khí cấp Bán Thần này mới có thể thừa nhận lực Thời Gian của hắn được, hoàn toàn đánh ra một chiêu kia.

Ầm rầm!

Tiếng nổ vang truyền ra từ trong Ám Ảnh kiếm, chấn động hư không, giờ phút này đang có dao động đáng sợ tản mát ra từ bên trong thanh chiến kiếm cấp Bán Thần này.

Từng vết nứt không gian xuất hiện ở xung quanh Ám Ảnh kiếm, không thể thừa nhận nổi lực lượng kia.

Thậm chí ở bên trong không gian giống như còn có một luồng lực lượng khác huyền diệu hơn đang lặng yên lan tràn, người ngoài rất khó cảm giác được, nhưng khiến cho vết nứt không gian tồn tại nguy cơ không thể tưởng tượng nổi.

“Hả?” Giọng nói già nua trước đó lại truyền ra lần nữa, giống như hơi kinh ngạc.

“Nghịch Lưu Trảm!”

Vương Đằng gầm lên trong lòng, không hề chần chừ gì, cầm Ám Ảnh kiếm trong tay hung hăng chém ra từ dưới lên trên.

Trong phút chốc, một bóng kiếm màu trắng sáng khủng khiếp chợt nổ bắn ra, chém rách hư không, nơi nó đi qua, không gian vốn khó có thể chống đỡ được, một vết nứt không gian cực kỳ rõ ràng theo đó xuất hiện.

Bóng kiếm này đã chém lên trên chưởng ấn vĩ đại ở trên đỉnh đầu trong khoảnh khắc, không có tiếng vang vĩ đại, không có thanh thế đáng sợ gì, chỉ có một mảnh tĩnh mịch.

Chưởng ấn kia lập tức ngưng trệ ở giữa không trung, sau đó nứt vụn từng khúc một trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người!

Không hề có điềm báo trước!

Cứ đột nhiên tan vỡ như vậy.

Nếu so sánh bóng kiếm kia với chưởng ấn khổng lồ đến thế thì bóng kiếm giống như một đường vân tay trên lòng bàn tay, có thể lưu lại một vết thương thật nhỏ đã rất tốt.

Nhưng lúc này, chưởng ấn vĩ đại kia đang lấy bóng kiếm làm trung tâm sụp đổ ra bốn phía, hoàn toàn không theo khống chế.

Vài cường giả của gia tộc Ngũ Táng mới vừa xuất hiện ở xa, lúc này đều không khỏi lộ ra vẻ chấn động trong mắt, khuôn mặt già nua vốn tĩnh lặng không sóng lại vì vậy mà thay đổi sắc mặt, giống như thấy được thứ gì đó khó có thể tin nổi.

Rất nhiều người không rõ chân tướng, không nhận ra được huyền diệu trong bóng kiếm kia, nhưng bọn họ nhìn thấy chưởng ấn kia tan vỡ ra dưới bóng kiếm của Vương Đằng, trên mặt đều lộ ra vẻ rung động.

Vương Đằng không hề dừng lại, trên mặt cũng không hiện lên vẻ vui mừng, sắc mặt nghiêm trọng, lập tức vận dụng ‘Không Thiểm’, trực tiếp chạy ra khỏi phạm vi bao trùm của chưởng ấn kia.

Chưởng ấn này quá mức khổng lồ, mới vừa rồi cho dù hắn sử dụng ‘Không Thiểm’ đều không thể chạy ra khỏi phạm vi của chưởng ấn.

Do đó hắn mới không thể không sử dụng Ám Ảnh kiếm và chiến kỹ Thời Gian ‘Nghịch Lưu Trảm’ để cứng rắn chém vỡ chưởng ấn khủng khiếp này.

May mắn, giống như hắn dự đoán, mặc dù ‘Nghịch Lưu Trảm’ chỉ là chiến kỹ cấp Vực Chủ, nhưng dù sao là chiến kỹ Thời Gian cực kỳ mạnh mẽ và thần bí khó lường, phối hợp với thanh binh khí cấp Bán Thần Ám Ảnh kiếm này mới miễn cưỡng có thể đánh tan chưởng ấn kia.

Hết chương 2969.
Bình Luận (0)
Comment