Giới lực thập nhất trọng!!!
Không sai, giờ này phút này Vương Đằng rõ ràng đã phá tan trói buộc cực hạn của cấp Vũ Trụ, đạt đến giới lực thập nhất trọng.
Loại lực lượng này cực kỳ khủng khiếp, thậm chí có thể nói trong cấp Vũ Trụ tuyệt đối không thể đạt tới được.
Kể cả sư phụ hời kia của Vương Đằng đều tuyệt đối không thể ngờ nổi hắn lại có thể đột phá cực hạn của cấp Vũ Trụ, đây vốn là chuyện không có khả năng xảy ra.
Nhưng chuyện không có khả năng này lại cố tình xảy ra.
Thần quang chói lọi lóe ra trong mắt Vương Đằng, hắn cảm thấy thân thể của mình có thể động, lập tức ánh mắt lộ vẻ mừng rỡ như điên. Không hề suy nghĩ nhiều, hai tròng mắt hắn lạnh như băng, một chút tàn nhẫn lóe lên, Ám Ảnh kiếm nhắm ngay vào trái tim thiếu niên Hắc Sơn vương tộc hung hăng đâm vào.
“Ngươi dám!” Hồn trưởng lão hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra tình huống như vậy, lập tức khóe mắt như muốn nứt ra, quát lớn.
“Lão già kia, ngươi xem ta có dám không.” Sắc mặt của Vương Đằng đều hơi dữ tợn lên, Ám Ảnh kiếm trong tay hung hăng đâm vào, vốn chưa hề cho đối phương có cơ hội phản ứng lại.
Cấp Bất Hủ tôn giả đáng sợ, hắn thật khó khăn mới tìm được một khe hở, nếu lại bị đối phương khống chế được, hắn sẽ không có dù chỉ một cơ hội.
Phập!
Ám Ảnh kiếm lập tức đâm vào ngực thiếu niên Hắc Sơn vương tộc, một cột máu bắn ra.
“A… a!”
Thiếu niên Hắc Sơn vương tộc trừng lớn mắt, một tiếng kêu thảm thiết thốt ra từ trong miệng, nhưng rất nhanh đã im bặt lại, giống như con cá bị ném lên trên bờ, chỉ có thể há to miệng, cố gắng hô hấp.
Hắn vẫn chưa chết, mặc dù trái tim bị xuyên thủng, nhưng vẫn duy trì được sinh mệnh.
Đây là chỗ mạnh mẽ của võ giả cấp Vũ Trụ, trừ phi toàn bộ thân thể bị hủy, thể tinh thần hoàn toàn bị đánh tan, bằng không sẽ không lập tức chết đi.
Nhưng trái tim bị xuyên thủng, thiếu niên Hắc Sơn vương tộc này đã bị thương nặng, sinh mệnh đang cấp tốc trôi đi, nếu không kịp thời cứu chữa, cuối cùng chỉ còn một con đường chết.
“Ngươi!” Hồn lão quái tỏ vẻ thịnh nộ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Đằng.
Dù thế nào hắn đều không nghĩ đến mình sẽ lỡ tay, khiến thằng nhãi này nắm bắt được một cơ hội, do đó túm lấy mạch sống của Hắc Sơn Cán.
Hiện giờ hắn lại định ra tay đã không còn dễ dàng như vậy nữa, chỉ cần trong phút chốc đối phương đã có thể hoàn toàn lấy đi tính mạng của Hắc Sơn Cán.
Một màn này cũng hoàn toàn dọa sợ ngây người mọi người!
Một loạt sự việc xảy ra quá nhanh, khiến cho bọn họ thiếu chút nữa đã không phản ứng lại kịp.
Dưới trói buộc của cấp Bất Hủ tôn giả, Vương Đằng lại vẫn có thể tìm ra một khe hở, hơn nữa không chút do dự đâm chiến kiếm vào trong trái tim của con tin.
Quyết đoán!
Tàn nhẫn!
Tác phong làm việc của Vương Đằng khiến cho da đầu của mọi người không khỏi hơi run lên.
Nếu đổi lại, kể cả những cường giả cấp Giới Chủ như Công tước Á Hằng, Bích Xuân Nhu đều không dám nói mình có thể hành động quyết đoán và tàn nhẫn giống như Vương Đằng.
Người thiếu niên kia có thể khiến cho cấp Bất Hủ tôn giả ra tay, thân phận hiển nhiên không đơn giản, nếu đổi lại là bọn họ, trong nháy mắt kia khả năng sẽ rơi vào chần chừ.
Nhưng Vương Đằng lại không hề do dự chút nào!
Không có tâm tính mạnh mẽ, tuyệt đối không thể làm được một điểm này.
“Con chó già!” Trong miệng Vương Đằng thở hổn hển, từng tơ máu hiện ra trong mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hồn lão quái, trên mặt đột nhiên nở nụ cười, hơn nữa nụ cười này còn cấp tốc mở rộng ra, lập tức đã chiếm hết cả khuôn mặt của hắn, lộ hết ý trào phúng: “Ta vẫn nhanh hơn ngươi một chút.”
Cơ mặt của Hồn lão quái không nhịn được co rúm lên, ánh mắt lạnh như băng đến cực hạn nhìn chằm chằm vào Vương Đằng, trong mắt không hề dao động.
“Cứu… Cứu ta!” Thiếu niên Hắc Sơn vương tộc giãy giụa chìa tay về phía Hồn lão quái, tiếng cầu cứu khàn khàn yếu ớt phát ra từ trong miệng, hắn không muốn chết.
Ánh mắt của Hồn lão quái hơi dao động, nhưng vẫn khuôn mặt vô cảm, không ai nhận ra được hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
“Dời ngón tay trên đỉnh đầu ta đi, nó khiến ta rất không thoải mái.” Vương Đằng nhìn Hồn lão quái, nhẹ nhàng xoay Ám Ảnh kiếm trong tay, ngực của thiếu niên Hắc Sơn vương tộc lập tức phụt phụt bắn ra máu tươi.
Rất nhiều người nhìn thấy một màn này, đều không nhịn được khóe mắt co giật.
Những thiên kiêu trẻ tuổi như Tả Cổ, Xích Y, Quy Táng Viêm nhìn nụ cười treo trên mặt Vương Đằng, lại nhìn động tác trong tay hắn, lập tức một cơn lạnh lẽo từ đuôi xương sống trèo lên, nhằm thẳng lên Thiên Linh Cái.
Ngoan độc!
Đây thật sự là một kẻ ngoan độc!
“Ngươi!” Hồn lão quái không nhịn được lên tiếng.
Ngay sau đó, hắn đã biết mình thất bại bởi thằng nhãi trước mắt tử, hắn dù sao không thể nhìn Hắc Sơn Cán chết đi.
Quả nhiên, khóe miệng Vương Đằng nổi lên ý cười.
Hồn lão quái nhắm mắt lại, vung tay lên, tiêu tán ngón tay này, cuối cùng cắn răng nói: “Thả hắn, ta có thể bảo đảm không ra tay với ngươi nữa.”
Lúc này vài vị cường giả cấp Bất Hủ gia tộc Ngũ Táng kia đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Vương Đằng, không nghĩ tới hắn thật sự khiến Hồn lão quái khuất phục.
Những người khác cũng ào ào nhìn lại, ánh mắt đều dừng ở trên người Vương Đằng.
“Không đủ!” Vương Đằng lại cười lạnh nói: “Ngươi ra tay với ta, khiến ta thiếu chút nữa ngã xuống, lại định coi như cái gì đều chưa hề phát sinh sao? Sống một bó tuổi to, không khỏi quá ngây thơ rồi.”
Mọi người đã khiếp sợ đến chết lặng, Hồn lão quái đã không còn khăng khăng một mực nữa, tên này lại vẫn không thấy đủ sao, còn định cò kè mặc cả.
Đây là hạng người gì thế!
“Ngươi muốn như thế nào?” Hồn lão quái nhịn cơn tức nói.
“Thứ nhất, bồi thường cho ta phí tổn thất tinh thần, phí thân thể đau đớn, phí tiêu hao nguyên lực…” Vương Đằng nhàn nhạt mở miệng, liệt kê ra một đống khoản phí bồi thường.
“…” Khóe miệng mọi người co giật.
Thần cmn phí thân thể đau đớn! Thần cmn phí tiêu hao nguyên lực!
Thua thiệt cho hắn nghĩ ra được.