Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2976 - Chương 2976. Vương Đằng Điên Cuồng! Hồn Trưởng Lão Khuất Phục! (3)

Chương 2976. Vương Đằng điên cuồng! Hồn trưởng lão khuất phục! (3)
Chương 2976. Vương Đằng điên cuồng! Hồn trưởng lão khuất phục! (3)

“Một trăm đồng Hỗn Độn!” Hồn lão quái vẫn nhắm mắt lại, ép buộc mình không nhìn Vương Đằng, hắn sợ bản thân không nhịn được muốn giết đối phương.

“Sáu trăm đồng Hỗn Độn!” Vương Đằng nói thẳng.

“Ngươi quá đáng!” Hồn lão quái nói.

“Ta nói sáu trăm chính là sáu trăm, ngươi có thể không cho, ta cũng có thể giết hắn.” Vương Đằng bình tĩnh nói.

“Được, ta cho ngươi.” Hồn lão quái giơ tay vung lên, lập tức có một gói to bay về phía Vương Đằng.

“Vài vị tiền bối của gia tộc Ngũ Táng ở bên kia, có thể giúp ta kiểm kê một chút không?” Vương Đằng chưa hề đón lấy mà nhìn về phía vài cường giả cấp Bất Hủ của gia tộc Ngũ Táng ở bên cạnh nói.

“…” Mấy người cạn lời, nhưng vẫn tiếp nhận gói to kiểm tra một phen, sau đó ném lại cho Vương Đằng, gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”

Vương Đằng thu hồi, tiếp tục nói: “Thứ hai, nói xin lỗi, hơn nữa ký kết khế ước linh hồn, không được lại ra tay với ta.”

“Kêu ta nói xin lỗi!” Cuối cùng ánh mắt của Hồn lão quái đã chậm rãi mở ra một khe hở, nói: “Ngươi định kêu ta một cấp Bất Hủ tôn giả nhận lỗi với ngươi, thằng oắt con, có phải ngươi quá đáng quá rồi không?”

Những người khác cũng cảm thấy yêu cầu này hơi quá đáng, một vị cấp Bất Hủ tôn giả làm sao có thể xin lỗi võ giả cấp Vũ Trụ.

Vương Đằng này quá coi là đương nhiên.

“Lời ta nói để ở đây, xin lỗi hay không là chuyện của ngươi.” Vương Đằng bình thản nói: “Thứ ba…”

“Ta khuyên ngươi nên có chừng mực!” Hồn lão quái nghe thấy Vương Đằng còn có điều kiện thứ ba, nhướn mày, hừ lạnh nói.

“Thứ ba, mới vừa rồi ngươi định cướp binh khí của ta, ta rất không thích, do đó ngươi phải bồi thường cho ta một binh khí cùng cấp bậc.” Vương Đằng không để ý đến hắn, tiếp tục nói.

“…” Cơ mặt của Hồn lão quái căng lên.

Yêu cầu này hơi quá đáng!

Đó chính là binh khí cấp Bán Thần, nếu hắn có, đã không đến mức đi cướp binh khí của thằng oắt con này.

Hiện giờ kêu hắn bồi thường một thanh, hắn đi đâu tìm?

Những người khác lập tức có sắc mặt thật kỳ quái, trước đó bọn họ đều nghe thấy lời nói của Hồn lão quái, thanh binh khí như tầm thường ở trong tay Vương Đằng kia rõ ràng là một thanh binh khí cấp Bán Thần, hiện giờ Vương Đằng kêu Hồn lão quái bồi thường một binh khí ngang cấp, đây chẳng phải là công phu sư tử ngoạm sao?

“Thứ tư…” Vương Đằng lại nói.

“Ngươi đủ rồi!” Hồn lão quái trừng mắt, không nhịn được giận dữ nói.

“Yên tâm, là một yêu cầu cuối cùng, yêu cầu này không khó, chỉ cần ngươi rời khỏi hành tinh Ngũ Táng, lấy hình thức khế ước linh hồn ký kết điều ước, không được lại ra tay với hành tinh Ngũ Táng là được.” Vương Đằng điềm tĩnh nói.

Hồn lão quái hít sâu vài hơi, cứ thế bị Vương Đằng chọc giận đến hồ đồ rồi, thằng oắt con này quá vô sỉ, rõ ràng định bắt chẹt hắn.

“Nói xin lỗi là không thể xin lỗi, binh khí cấp Bán Thần cũng không có, điều kiện khác đều có thể đáp ứng ngươi.”

Nhưng hắn không dây dưa nữa, ánh mắt lóe lên vài cái, nói.

“Phải xin lỗi, bằng không ta suy nghĩ không thông suốt, một khi ta không thông suốt…” Vương Đằng nói xong, Ám Ảnh kiếm trong tay lại chuyển động.

Ngực của thiếu niên Hắc Sơn vương tộc lại phụt phụt bắn ra máu, hắn trừng lớn mắt, thân thể vô ý thức co giật.

Thật… đau!

“Còn có binh khí cấp Bán Thần kia, thiệt thòi cho ngươi còn là một cấp Bất Hủ tôn giả, thứ kể cả ta đều có, ngươi lại không có, sao nghèo hèn đến như vậy chứ.” Vương Đằng ghét bỏ nói: “Thôi bỏ đi, ta cũng không phải làm khó ngươi, thật sự không có, thì tùy tiện cho binh khí cấp Bất Hủ là được.”

“Ngươi!” Hồn trường lão tức đến sắp không nói ra lời.

Trong tinh không, không khí quỷ dị vô cùng.

Tất cả mọi người nhìn Vương Đằng và Hồn lão quái, trong lòng hung hăng đổ mồ hôi thay cho Vương Đằng.

Tên này thật sự không hề sợ chết chút nào!

Xin lỗi!

Binh khí cấp Bất Hủ!

Mệt cho hắn mở miệng được, chẳng lẽ không sợ chọc giận Hồn lão quái, cuối cùng gà bay trứng vỡ sao?

Nhưng Vương Đằng không hề sợ hãi nhìn Hồn lão quái, nhếch miệng lên cười lạnh, chiến kiếm trong tay vẫn đang nhẹ nhàng chuyển động.

Thiếu niên Hắc Sơn vương tộc gần như đau muốn ngất đi, đó chính là trái tim của hắn, hiện giờ bị một thanh kiếm cắm vào, còn chậm rãi ngoáy, chỉ sợ chưa từng có ai thử cảm giác này?

Lúc này trong lòng hắn đã hận Vương Đằng đến cực hạn, đồng thời cũng sợ hãi đến cực hạn.

Thằng khốn này quá độc ác!

Cao ngạo mới đầu đã sớm biến mất không thấy gì nữa, hiện giờ hắn chỉ muốn mạng sống, mà tất cả chỉ có thể nhìn Hồn trưởng lão.

Chỉ có đối phương mới có thể cứu hắn.

Nếu Hồn trưởng lão không cứu hắn, hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Vì thế thiếu niên Hắc Sơn vương tộc lấy ra sát chiêu – đáng thương nhìn Hồn trưởng lão, cầu xin và quyến luyến tràn đầy trong mắt.

Hồn trưởng lão, ta chính là do ngươi tự tay mang lớn!

Nếu có thể, hắn thật sự muốn mở miệng, nhưng đau nhức truyền đến chỗ trái tim khiến cho yết hầu của hắn giống như bị thứ gì đó chẹn lại, một câu đều không nói nên lời.

Ánh mắt Hồn lão quái xúc động, bất đắc dĩ thở dài trong lòng, Hắc Sơn Cán dù sao là thiên kiêu bọn họ trút xuống kỳ vọng thật lớn, cứ nhìn Hắc Sơn Cán chết đi như vậy, hắn không thể làm được.

Ngay sau đó, hắn không do dự nữa, vung tay lên, một thanh chiến kiếm cấp Bất Hủ xuất hiện trong tay, ném cho Vương Đằng.

“Kiếm này chính là chiến kiếm cấp Bất Hủ, coi như là bồi thường, coi như là…”

Giọng Hồn lão quái già nua, nói xong không khỏi dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói:

“Xem như lão hủ xin lỗi ngươi!”

Trong tinh không lập tức hoàn toàn yên tĩnh.

Mọi người đã ngu ngơ tại chỗ, Hồn lão quái lại thật sự nói xin lỗi.

Chuyện này…

Trong lòng tất cả mọi người đều dâng lên một cảm giác vớ vẩn, liếc nhìn Vương Đằng, lại nhìn Hồn lão quái, chỉ cảm thấy khó có thể tin được.

Những võ giả thiên kiêu trẻ tuổi như Xích Y, Tả Cổ đã bội phục Vương Đằng đến cực hạn, có thể khiến cho một vị cấp Bất Hủ tôn giả cúi đầu nói xin lỗi, đây chỉ sợ là phần độc nhất trong vũ trụ.

Hết chương 2976.
Bình Luận (0)
Comment