“Không được, nhất định phải nhanh chóng diệt trừ.” Hồn lão quái âm thầm hạ quyết tâm, đang định liên lạc với thế lực gia tộc, tiến hành vây diệt Vương Đằng.
Chính vào lúc này, Hắc Sơn Cán trong khoang phục hồi y tế đột nhiên có động tĩnh, hắn chậm rãi mở to mắt, sắc mặt trong tái nhợt mang theo một chút kinh hãi, giống như còn đắm chìm trong sợ hãi do bị Vương Đằng khống chế.
Hồn lão quái nhìn thấy một màn này, không khỏi nhíu mày, lập tức thở dài trong lòng.
Lần này đả kích đến Hắc Sơn Cán quá lớn!
Nếu không thể xoay chuyển tâm tính của hắn, giúp hắn khôi phục lại tự tin, chỉ sợ thiên tài sẽ bị phế đi.
Ong ~!
Khoang phục hồi y tế mở ra, Hắc Sơn Cán chậm rãi ngồi dậy, cuối cùng hắn đã biết hiện giờ mình đang ở đâu, do đó dần dần khôi phục lại bình tĩnh, nhưng chỗ sâu nơi đáy mắt lại che giấu ý hận mãnh liệt, dù thế nào đều không thể tiêu tán đi.
“Cảm giác thế nào?” Hồn lão quái không thay đổi sắc mặt, nhàn nhạt mở miệng hỏi.
“Đã tốt hơn nhiều.” Hắc Sơn Cán che ngực, vẫn còn hơi đau đớn, nhưng hắn lại lắc đầu, nói với Hồn lão quái: “Hồn trưởng lão, lần này cảm ơn ngươi đã cứu ta.”
“Không cần phải như thế.” Hồn lão quái lắc đầu, nói: “Ngươi phải biết rằng, ngươi là thiên tài của Hắc Sơn vương tộc chúng ta, cho dù như thế nào đều phải còn sống, chỉ có còn sống, ngươi mới có cơ hội vượt trên đối phương.”
“Dạ!” Hắc Sơn Cán cắn chặt răng, gật đầu thật mạnh, không cam lòng chớp động lên trong mắt, lại chần chừ nói: “Mà thiên phú của ta…”
“Ngũ Hành Thần Tàng kia không cần cũng được, chúng ta lại đi tìm một thiên phú vượt trên Ngũ Hành Thần Tàng.” Hồn lão quái nói: “Vũ trụ này to lớn như thế, thiên phú gì mà không có, luôn có một thiên phú có thể vượt qua được người kia.”
Mặc dù Hắc Sơn Cán biết Hồn trường lão đang an ủi hắn, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được sinh ra một chút hy vọng, có lẽ… có lẽ thật sự tồn tại!
Thiên phú của người kia thật sự quá mức mạnh mẽ, mạnh đến khiến cho hắn hơi tuyệt vọng, hắn chỉ có thể ký gửi hy vọng ở đây, phải tìm được một loại thiên phú, bằng không hắn muốn vượt trên được người kia vốn không hề có cơ hội.
Tu tu tu…
Hai người đang nói chuyện, trên phi thuyền đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo chói tai.
“Hả?” Hồn lão quái nhíu mày, hắn đang khó chịu, ai không có mắt đến đây quấy rầy hắn thế?
Mô phỏng toàn cảnh của phi thuyền theo đó mở ra, chỉ thấy ở ngay phía trước của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu lại xuất hiện một bóng người chặn đường đi của bọn họ.
Đó là một bóng người mặc chiến giáp, thoạt nhìn có dáng vẻ chừng ba mươi tuổi, vẻ mặt chất phác, râu ria xồm xoàm, tóc và râu đều có màu hơi bạc, lộ vẻ hơi tang thương.
Chiến giáp ở trên người hắn hiện đầy các loại dấu vết, giống như đã tàn phá không chịu nổi, nhưng hắn vẫn không nỡ cởi ra, luôn luôn mặc chiến giáp này.
Sau lưng của hắn đeo một cây gậy màu xám trắng trông bình thường, không biết được tạo thành từ chất liệu gì, chỉ có thể từ trên sáng bóng kim loại tản mát ra lạnh như băng kia để phán đoán, chắc là do một loại kim loại cực kỳ đặc thù đúc thành.
“Không đúng!” Lúc Hồn lão quái nhìn thấy bóng người này, sắc mặt chợt thay đổi.
“Hồn trưởng lão!” Hắc Sơn Cán cũng nhận thấy được vẻ khác thường, không khỏi nhìn về phía Hồn lão quái.
“Tất cả chiến hạm nghe lệnh, công kích!” Hồn lão quái không để ý đến Hắc Sơn Cán, giọng nói lạnh như băng truyền ra từ trong miệng, gần như không hề do dự hạ mệnh lệnh.
Đối phương ngăn cản đường đi của bọn họ như vậy, hiển nhiên người đến không có ý tốt.
Còn nữa hắn cũng không phải hạng người lương thiện, nếu là võ giả không có mắt, giết cứ việc giết, không cần phải đáng tiếc.
Tất cả nguy hiểm đều nên bóp chết từ trong nôi.
Nhưng giờ phút này Hồn lão quái không khỏi hơi kinh hãi trong lòng, bóng người kia lại khiến cho hắn có một cảm giác không nhìn thấu, thật sự hơi khó có thể tin nổi.
Vì thế để đề phòng ngộ nhỡ, hắn kêu tất cả chiến hạm đều phát động công kích.
Rầm! Rầm! Rầm…
Gần như trong nháy mắt khi mệnh lệnh được ban ra, pháo nguyên lực phù văn ở trên tất cả chiến hạm của đoan đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu đã tích tụ xong năng lượng, sau đó đồng loạt bùng nổ, định bắn chết người trước mắt.
Từng cột sáng nổ bắn ra từ bên trong pháo nguyên lực, hóa thành một hình ảnh cực kỳ rung động trong tinh không, bao phủ lấy người chặn lại kia.
Tiếng nổ vang quanh quẩn bốn phương tám hướng, dao động nguyên lực khủng khiếp thổi quét tinh không, khiến trong hư không xuất hiện từng vết nứt không gian, có thể thấy được công kích này khủng khiếp bao nhiêu.
Những chiến hạm của đoàn đạo tặc tinh không Hắc Khô Lâu này tối thiểu đều đã ngoài cấp Vũ Trụ, còn có mấy chiếc là cấp Giới Chủ, pháo nguyên lực phù văn ở trên đó đủ để tiêu diệt bất cứ một cường giả cấp Giới Chủ nào.
Mà nhiều pháo nguyên lực phù văn đồng thời phát động công kích như vậy, thậm chí có thể khiến cho cường giả cấp Bất Hủ bị thương.
Đây là chỗ giảo hoạt của Hồn lão quái, hắn không nhìn thấu hư thực người đang chặn đường, nên kêu chiến hạm công kích trước, cho dù không giết được đối phương, cũng ít nhất có thể khiến cho đối phương bị thương, như vậy hắn sẽ chiếm được ưu thế nhất định.
Hồn lão quái là tồn tại cấp Bất Hủ tôn giả, đã là cường giả đỉnh phong trong vũ trụ, cho dù không nhìn thấu đối phương, hắn cũng không cho rằng người trước mắt có thể mạnh hơn hắn bao nhiêu, đơn giản chính là dùng thủ đoạn che giấu cảnh giới của bản thân mà thôi.
Trừ phi đối phương là tồn tại Chân Thần!
Nhưng chuyện này làm sao có thể.
Nghĩ đến khả năng này, bản thân Hồn lão quái không khỏi lắc đầu, cảm thấy hơi buồn cười.
Tồn tại Chân Thần thông thường như vậy sao?
Là tồn tại cấp Bất Hủ tôn giả, hắn hết sức quen thuộc với tất cả trong vũ trụ, hắn có thể không hề khách khí nói, tồn tại Chân Thần tuyệt đối không có khả năng tùy tiện gặp được, tồn tại kia chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi, cấp Bất Hủ tôn giả được rất nhiều sinh mệnh xưng là thần linh, mà mỗi một Chân Thần đều là thần linh trên thần linh, còn thần bí hơn những cấp Bất Hủ tôn giả như bọn họ.